Vô Thường
Chương 1141 : Lễ tạ ơn của điêu nhi
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Để cho những vọng tưởng của đám người đuổi bắt hoạt mạch tại đây tan rã đi thôi, Đường Phong khẽ cười một tiếng vỗ đầu cự điêu:
- Điêu nhi, đưa chúng ta tới cửa vào điện kế tiếp.
Công việc nơi đây đã xong, tự nhiên Đường Phong sẽ không dừng lại nữa, tiêu hao hết bốn năm ngày cũng nên nhích người đi tới điện phủ phía sau. Nếu không phải suy nghĩ tới những bảo bối phía sau thì Đường Phong còn muốn suất lĩnh đại quân hoạt mạch tại đây đánh đuổi và giết sạch những địch nhân của mình. Nhưng hiện giờ thời gian cấp bách cho nên chỉ có thể buông tha việc này.
Cự điêu tuân lệnh, đề ưng một tiếng giương cánh bay lượn.
Tốc độ của nó rất nhanh nhưng cũng rất trầm ổn, đi xuyên qua núi rừng non sông trùng trùng điệp điệp chỉ trong nháy mắt.
Đường Phong không biết nơi tiến nhập vào điện tiếp theo ở đâu nhưng có cự điêu dẫn đường nên cũng không lo lắng.
Không tới nửa canh giờ, cự điêu liền mang Đường Phong và Chung Lộ bay vọt ra ngoài trăm dặm, quay đầu nhìn lại Đường Phong không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện tầm mắt của mình cũng không thấy tận cùng, mà ở dưới chân vẫn là một mảnh rừng núi xanh biếc tươi tốt, mùi thơm ngát đập vào mặt.
- Điêu huynh có phải đã đi nhầm phương hướng rồi không?
Đường Phong hỏi.
Nếu không phải bay sai phương hướng thì dù sao cũng phải có vết tích dẫn đường, Đường Phong có cảm giác dường như chính mình càng ngày càng xa nơi tiến vào điện tiếp theo.
Cự điêu kêu lên một tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì, nhưng một lát sau đột nhiên cự điêu cúi người lao xuống.
Biến cố này suýt chút nữa khiến hai người Đường Phong và Chung Lộ ngã nhào, cũng may thân thủ của hai người linh hoạt, trong hoảng loạn ổn định được thân hình tránh được xấu hổ.
- Công tử xem phía dưới!
Đột nhiên Chung Lộ mở miệng nói.
Đường Phong nhìn không hiểu.
- Ta cũng không biết.
Chung Lộ nhíu mày lại.
- Xem bộ dáng của nó xác thực là muốn báo đáp chúng ta.
- Quên đi, nó có ý tốt, chúng ta cũng không thể phụ.
Đường Phong vừa nói vừa xoay người nhặt linh thạch bị nghiền nát dưới chân.
Nhưng nhặt một thời gian linh thạch đã có rất nhiều nhưng cự điêu vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, ngược lại ở trước hoạt mạch không còn thần trí, ngực của nó đã bị mở ra một lỗ hổng toang hoác.
Qua một thời gian dài cự điêu đột nhiên phát ra thanh âm ưng đề thanh thúy, có vẻ vô cùng phấn chấn, đôi trảo to lớn vũ động lập tức đánh vào người cự điêu bất động kia một cái.
Bùm.
Một âm thanh muộn hưởng vang lên, phảng phất như vật gì đó được khai thông, cùng lúc đó Đường Phong cảm nhận được một cỗ linh khí nồng nặc tản ra.
Nguyên bản hắn cho rằng linh khí nồng nặc bên trong Linh Thạch Điện đã là cực hạn, thế gian căn bản không có chỗ nào có thể nhiều linh khí hơn ở đây, nhưng hiện giờ hắn phát hiện ra chính mình đã sai rồi.
Trên đời không có cái gì tốt nhất, chỉ có càng tốt!
Cỗ linh khí nồng nặc này khiến hai người Đường Phong và Chung Lộ biến sắc. Cự điêu dùng trảo moi từ ngực của cự điêu bất động kia một vật, vật trên cự trảo của nó là một khối tinh thể dài khoảng chừng một thước hơn có hình lục lăng toát lên vẻ trong sáng.