Vô Thường
Chương 1144 : Kỳ trân dị bảo
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Đó là lý do vì sao từ đầu tới cuối Đường Phong cũng không hề xung đột chính diện với bọn họ, bọn họ đuổi chính mình chạy đi là được, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là lấy được nhiều chỗ tốt bên trong Hư Thiên Điện.
Đường Phong cũng không định dừng lại lâu bên trong điện thứ bảy, nhưng dưới sự đuổi bắt của vô số cao thủ hắn cũng chỉ có thể mang theo Chung Lộ trốn vào các phòng ốc liên tục.
Chẳng qua đi vào nhiều gian nhà như vậy cũng không có thu hoạch, có lẽ bên trong những phòng đó đều rỗng tuếch, tất cả đều bị người của bốn thế lực lớn nhanh chân tới trước.
Bên trong điện thứ bảy cất giấu nhiều kỳ trân dị bảo, nguyên bản Đường Phong còn có chút chờ mong nhưng vài lần liên tiếp không tìm thấy thứ gì cũng khiến tâm ý của hắn nguội lạnh. Ở đây bị người của bốn thế lực lớn chiếm giữ lâu như vậy, số lượng người của bọn họ lại không ít, sợ rằng không bỏ sót thứ tốt nào.
Nửa ngày sau, hai người Đường Phong và Chung Lộ thở hồng hộc trốn vào một gian phòng đả tọa nghỉ ngơi, phía sau là một đám cao thủ Linh Giai giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính rất chặt, muốn thoát cũng không xong, thực sự có chút kiệt quệ tinh lực.
Ban nãy bị đuổi giết Đường Phong vô cùng giận dữ, lúc đầu dừng lại đại chiến với đám người đó một lượt để uy hiếp nhưng mới chém giết được hai người thì đám cao thủ còn lại càng trở nên dũng mãnh, ai nấy bày ra một tư thế quyết tử chiến nhất tề vọt tới khiến Đường Phong kinh hãi, chỉ có thể chạy trốn.
Phòng ốc tại đây rất nhiều, cho dù những người đó biết được Đường Phong ẩn thân bên trong cũng không dám tùy tiện xông vào, coi như cũng có chút thời gian để thở dốc.
Sau nửa canh giờ, hai người khôi phục hoàn toàn, Đường Phong lén lút mở cửa phòng, xác nhận bên ngoài không có nguy hiểm, lúc này mới dắt theo Chung Lộ đi thẳng một đường tới điện thứ tám.
Nhưng hai người còn chưa kịp đi bao xa thì trước mặt liền lóe lên hai đạo thân ảnh, hai người này không biết là cao thủ của gia tộc nào, đại khái là đang đi điều tra tung tích của Đường Phong, bốn người không chú ý vừa vặn gặp mặt tại đây.
Đường Phong híp mắt lại, từ lúc tiến nhập vào bên trong Dị Bảo Điện, hắn đã bị đám người kia vây công ăn đủ các lại mùi vị, hiện giờ tự nhiên động sát khí.
Nếu không muốn bị lộ hành tung của chính mình thì chỉ có thể giết hai người này.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Đường Phong ném một thanh phi đao vọt tới trước mặt một người, Chung Lộ cũng phản ứng vô cùng nhanh, trường tiên trên tay rung rung không ngừng giống như linh xà xuất động nhắm ngay mục tiêu Đường Phong hạ thủ mà cuốn tới.
Thực lực của hai người đó cũng không tính là cao, đều là Linh Giai hạ phẩm, Đường Phong và Chung Lộ liên thủ công kích, nếu không bị chết thì cũng phải bị thương nặng.
Nhưng dưới cái chết đang gần kề đột nhiên hắn lại hô to một tiếng:
- Ma đầu đang ở đây!
Âm thanh này được cương khí quán chú vào, lực xuyên thấu rất mạnh, chỉ sợ phương viên mấy trăm dặm bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Vừa kêu lên xong, thân ảnh người này chợt lóe, xem ra là muốn né tránh công kích của Đường Phong và Chung Lộ.
Nhưng hắn vừa mới có động tác, đồng bọn bên cạnh hắn liền lộ ra sắc mặt cổ quái, hai tay trái phải ngăn lại, thuận tiện còn đánh một chưởng vào phía trên thắt lưng của hắn.
Một chưởng này rất độc, không chỉ đánh cho người kia trở về chỗ cũ mà còn chặt đứt đường lui của người đó.
- Ngươi...
Người này vô cùng sợ hãi, hắn không thể ngờ tới đồng bọn của hắn dĩ nhiên lại làm ra chuyện này, nhưng đến khi hắn phản ứng lại thì đã muộn, phi đao của Đường Phong đã nằm chính giữa yết hầu hắn, trường tiên của Chung Lộ cũng nhanh chóng đánh tới, trường tiên mạnh mẽ quấn vào đầu của hắn rồi vung lên, cổ của người này vang lên âm thanh răng rắc giòn giã, đầu nghẻo sang một bên, triệt để mất đi sinh cơ.
Đường Phong còn nhớ rõ chính mình đã đáp ứng lão Tư Đồ râu cá trê rằng sẽ giúp hắn trọng tố thân thể cho nên năm đó hắn mới mang theo Sơn Hà đồ quy thuận chính mình.
Chỉ là đáp ứng thì đáp ứng, Đường Phong cũng phải tìm được khối Tái Sinh Thạch thứ hai mới được, cho nên cũng không quá để ý trong lòng.
Không ngờ rằng lúc này dĩ nhiên có thể tìm được một khối Tái Sinh Thạch khác bên trong Dị Bảo Điện, chỉ cần lấy chút máu tươi từ Hỏa Phượng nữa thì lão Tư Đồ râu cá trê có thể trọng tố thân thể.
Nghĩ nghĩ, Đường Phong cảm thấy lạnh gáy, phảng phất như thấy được dáng vẻ nổi giận của phu nhân.
Khó, khó a! Đường Phong yên lặng thu hồi Tái Sinh Thạch, suy nghĩ trước khi lấy được máu của Hỏa Phượng tuyệt đối không nói cho lão Tư Đồ râu cá trê biết được tin tức của Tái Sinh Thạch.
Tuy rằng không tìm được thứ gì đó quá tốt nhưng dù sao cũng không phải không có thu hoạch, Tái Sinh Thạch cũng là kỳ trân dị bảo, nghĩ tới đây, tâm tình Đường Phong cũng tốt lên một chút.
Đã lấy được bảo bối, cũng nên tìm vị chấp sự của Cổ gia để nói chuyện, sợ rằng hắn còn đang chờ chính mình.
Ở đây vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, vị chấp sự Cổ gia kia nói hẳn không sai, hắn đã dẫn dắt địch nhân của chính mình rời đi. Sở dĩ Đường Phong chui vào trong gian phòng cũng không phải vì sợ bị người khác đuổi giết mà là muốn tìm hiểu một chút tin tức từ trong miệng người này, nhất là những tin tức sau khi chính mình biến mất tại đại hội đồ ma.
Lặng lẽ mở cửa phòng, Đường Phong thò đầu ra ngoài phát hiện chấp sự Cổ gia kia đang ngồi một bên vận chuyển cương khí, máu tươi trên cánh tay chảy đầm đìa, cũng không biết bị vật gì gây thương tích, chỉ là băng bó qua loa.
Nghe được động tĩnh, vị chấp sự Cổ gia cũng mở mắt, đưa mắt nhìn quanh thấy được Đường Phong đang ngoắc tay về phía mình.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu nhanh chóng đi vào trong gian nhà.
- Cổ Thanh Vân ra mắt Đường công tử!
Vị chấp sự Cổ gia vừa tiến lên liền tự giới thiệu.
- Chuyện vừa rồi xin đa tạ.
Đường Phong đáp lễ lại.
- Việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, hơn nữa đây cũng là việc gia chủ phân phó.
Thần sắc Cổ Thanh Vân bình thản.
- Ngồi xuống rồi nói.
Đường Phong khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn Cổ Thanh Vân hỏi:
- Cổ gia chủ còn có phân phó gì khác hay không?