Vô Thường

Chương 1150 : Muốn nàng có thể mút

Ngày đăng: 21:49 21/04/20


Trong lúc ba người cho rằng phương pháp thu phục như vậy là chính xác thì đột nhiên quang mang màu vàng giãy dụa kịch liệt tiếp, mà máu bị tiêu thất bên trong quang mang màu vàng đột nhiên bừng sáng, rơi xuống mặt đất.



- Tại sao không có tác dụng?



Linh Khiếp Nhan không thể lý giải được, hồn binh này đã thông linh không còn nghi ngờ gì nữa, đối với bảo bối thông linh mà nói thì phương pháp thu phục tốt nhất chính là dùng máu để giao hòa, để khí tức của chính mình dính lên trên bảo bối. Năm đó Đường Phong thu phục Bất Phôi Giáp cũng trải qua bước này.



Thế nhưng hiện giờ phương pháp quen dùng nhất lại không hề có hiệu quả đối với hồn binh trước mặt.



- Tình hình thế nào?



Đường Phong mơ hồ có cảm giác không áp chế được quang mang màu vàng nữa, không khỏi gấp tới độ đổ mồ hôi lạnh ra trán.



Linh Khiếp Nhan cau mày, nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chỉ tay vào Chung Lộ nói:



- Chung muội muội đưa tay cho ta.



Chung Lộ nghe vậy liền vươn một tay ra, Linh Khiếp Nhan nhanh chóng cắt trên tay nàng một lỗ hổng, lập tức vung lên để cho máu của nàng chảy xuống quang mang màu vàng.



Tình hình giống như lúc trước, máu tươi của Chung Lộ rơi xuống trên quang mang màu vàng giống như những giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, mà quang mang màu vàng đang run rẩy kịch liệt cũng dần an ổn xuống.



Ba người thấp thỏm nhìn chăm chú vào biến hóa của quang mang màu vàng, rất sợ một màn kia phát sinh lần thứ hai.



Nói đến cũng lạ, quang mang màu vàng thôn phệ máu tươi của Linh Khiếp Nhan xong nhanh chóng bài xích ra ngoài, nhưng máu của Chung Lộ thì lại không đối xử như vậy.



Chờ tới khi quang mang màu vàng triệt để ổn định xuống, một đám máu tươi bắn ra từ trên tay Đường Phong, chợt hồn bình cuối cùng cũng lộ ra hình thù vốn có của nó.



Một cái trâm cài cổ phác!



Dài khoảng một ngón tay rưỡi, toàn thân vàng óng ánh, nhưng màu sắc không hiện lên vẻ tầm thường ngược lại còn có một loại cảm giác phong cách cổ xưa, toàn bộ trâm cái có hình phượng hoàng, đầu của trâm cài cũng chính là đầu phượng hoàng, phóng mắt nhìn lại, phượng hoàng này vô cùng sống động, ngửa cổ hót vang giống như là đang sống..



Nhưng khi nhìn lại thì cái trâm cài căn bản không có chút khác biệt gì cả, thế nhưng Đường Phong cầm trên tay lại có thể cảm thụ được sâu bên trong nó chứa khí tức kinh khủng.



Mà khi chân thân của trâm cài hiện ra ngoài trong nháy mắt, Chung Lộ liền có một loại cảm giác huyết mạch tương liên hiện lên từ đáy lòng.



- Tại sao có thể như vậy?



Chung Lộ nghĩ mãi không hiểu.




- Ta còn thật nhiều thứ chưa nếm thử đây.



Đường Phong hèn mọn run nhè nhẹ, lời này cũng không phải Đường Phong làm bộ, tuy rằng Đường Phong đã có ba vị phu nhân rồi, nhưng ở chỗ Lại Tỷ hắn không dám làm càn quá mức, đối mặt Lại tỷ Đường Phong luôn cảm giác bị áp chế, về phần Tiểu Nhã không bị nàng chà đạp đã không tồi rồi, Đường Phong làm sao có thể trông cậy sẽ chà đạp nàng được?



Mạc sư tỷ là lựa chọn không tồi, nhưng Đường Phong ở chỗ nàng lại không thể buông ra tay chân, thực sự không thể làm được chuyện tình như cầm thú như thế. Nhưng ở chỗ Chung Lộ thì khác, nữ tử này rất ngoan ngoãn phục tùng Đường Phong, bắt làm gì liền làm cái đó, quả thật là một người thích hợp để chọn lựa. Tại trước mặt nàng, Đường Phong căn bản không có cố kỵ cái gì.



Chỉ là hiện tại không phải thời gian làm việc này, hơi chút vui vẻ để thả chút áp lực tích góp trong quãng thời gian qua còn được, thật sự muốn “lên” chỉ sợ sẽ bị tổn thương nguyên khí, nơi này là Hư Thiên Điện, khắp nơi đều là nguy cơ, Đường Phong không muốn chết quá sớm.



Huống chi, lúc này nơi đây, cũng không phải chỉ có hai người.



- Các ngươi quá không biết xấu hổ rồi!



Quả nhiên Linh Khiếp Nhan thò đầu ra, vừa răn dạy một chút, nhưng cũng không nghe ra lời răn dạy có chút nào cứng rắn, nha đầu lúc này cũng là sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng nhìn Đường Phong xem thường, nhưng trong đôi mắt kia cũng là một mảnh mưa phùn lất phất. Nghe xong những lời này, Chung Lộ thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, cúi đầu xuống ngực. Lúc vừa rồi ý loạn tình mê, nàng triệt để quên sự tồn tại của Linh Khiếp Nhan, làm cho nha đầu này miễn phí nhìn một hồi trò hay.



Đường Phong vươn ra ngón tay vừa bị Chung Lộ mút một lát đâm về phía nàng, trong mắt nha đầu này chợt lóe tinh quang, hung hăng cắn một ngụm:



- Ta không cần!



- Rất thoải mái!



Đường Phong đầu độc nói.



- Quyết không!



Linh Khiếp Nhan trả lời chắc như đinh đóng cột.



- Được rồi, chúng ta nên tiếp tục xuất phát!



Đường Phong đứng lên vỗ vỗ cái mông, vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra.



Bên ngoài tuyệt thất hơn trăm vị cao thủ Linh Giai bày trận sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ Đường Phong thò đầu ra liền công kích mạnh mẽ, những người này không sai biệt lắm đều là bốn thế lực lớn trong điện thứ bảy, phía trước có đến tổng cộng hơn một trăm vị cao thủ, vẻ mặt Chiến Vô Song tươi cười đứng sừng sững tại chỗ, thần sắc vân đạm phong khinh, giống như nắm chắc sự việc trong tầm tay, bên người hắn còn có mấy chủ sự gia tộc.



Mọi người đã chờ ở chỗ này một ngày một đêm rồi.



Mọi người đều là do Chiến Vô Song gọi đến, bởi vì Chiến Vô Song phát ra một tin tức hắn đã từng nhìn thấy ma đầu Đường Phong tiến vào trong tuyệt thất trước mắt.