Vô Thường
Chương 1160 : Nói ngươi ngốc, ngươi vẫn rất ngốc
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
- Trưởng lão!
Đám người Cổ gia gào lên bi thương, nhưng giờ khắc này, bọn họ nào dám tiến lên quấy rối Cổ Trường Phong? Cương khí toàn thân Cổ Trường Phong đã điều động lên, trừ phi chính hắn dừng tán công lực, bằng không một khi bị người đụng vào sẽ càng tán nhanh hơn mà thôi.
Ánh mắt mọi người đều bị động tác Cổ Trường Phong hấp dẫn qua, ngay cả Chiến Kiền ngồi trên mặt đất chữa thương cũng là như vậy, không ai chú ý tới một đạo thân ảnh mang theo một cổ xé gió không ngừng qua lại trong mật thất Hư Thiên Điện, cấp tốc tiến về bên này.
Mắt thấy Cổ Trường Phong tán công đã đến thời khắc cuối cùng, Chiến Vô Song càng âm thầm xiết chặt nắm tay, chỉ chờ Cổ Trường Phong triệt để phế bỏ công lực, liền hạ lệnh đại khai sát giới, vậy mà lúc này, tiếng hô của Chiến Kiền lại đột nhiên truyền vào trong tai mọi người.
- Ai... A…
Trận chiến vừa rồi, Chiến Kiền bị Vô Cực Kinh Mang Kiếm đánh trúng, kiếm khí nhập vào trong cơ thể, càng bị Vân Ảnh Kim Sai xuyên thủng ngực, thương thế này tuyệt đối không nhẹ, nhưng tốt xấu hắn cũng là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, sinh mệnh lực tràn đầy, cho nên thương thế còn không đủ để trí mạng. Lúc này hắn đang hóa giải kiếm khí nhập vào trong cơ thể, tâm thần càng bị Cổ Trường Phong hấp dẫn, hồn nhiên không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.
Đợi nhận thấy mùi vị nhàn nhạt và sát khí từ trong không khí phủ xuống bên mình, thời gian đã muộn.
Lúc tiếng kêu kinh hãi của Chiến Kiền truyền ra, hắn chỉ kịp kéo dài hơi tàn phản kháng một chút, liền bị một thanh trường kiếm gọn gàng chặt đứt cổ.
Chưa bao giờ có cao thủ Linh Giai thượng phẩm nào chết bằng phương thức như vậy, thực sự đến cảnh giới này, cảm giác của bản thân đối với nguy hiểm đến tới mức độ bản năng, càng cảnh giác phi thường, mặc dù trong lúc ngủ mơ, cũng trăm triệt lần không có khả năng bị địch nhân đưa đao kiếm kề bên cổ còn không biết.
Nhưng lúc này địch nhân từ phía sau kéo tới, nắm bắt thời cơ quá tài tình. Thừa dịp Cổ Trường Phong tán công đến lúc gay cấn, thừa dịp lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn trong nháy mắt, như con báo ẩn nấp săn mồi, lặng yên tiến đến.
Huống chi, ở đây vốn là trải qua một hồi đại chiến, máu tanh tràn đầy, vô hình hòa tan khí tức trên người.
Trên cổ đầu tiên cảm thấy mát lạnh, mặc dù là đau nhức đến tận xương tủy, nhưng Chiến Kiền vẫn phản ứng vô cùng mau lẹ, căn bản nhìn không ra thân thể hắn bị thương nặng, trực tiếp từ mặt đất bắn lên, trong nháy mắt nhảy ra cự ly bảy tám trượng, hướng về phía đám người Chiến gia tụ tập phóng đi.
Chỉ bất quá tại giữa không trung, cái cổ của Chiến Kiền vẫn phung ra máu tươi như suối, chờ lúc hắn rơi xuống mặt đất, thần sắc toàn thân liền ảm đạm không ánh sáng, thân thể lảo đảo một chút, liền ngã xuống mặt đất, cái đầu vẹo sang một bên, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ cái cổ Chiến Kiền bị cắt đứt một nữa, suýt nữa liền đầu rời khỏi cổ.
Vết thương như thế này, ngay cả thực lực Chiến Kiền cao thâm tới đâu, sinh mệnh lực mạnh mẽ đến đâu, cũng trăm triệu lần không có khả năng sống sót.
Một đôi tròng mắt dần dần mất đi ánh sáng của sinh mệnh nhìn chằm chằm vào địa phương mình vừa ngồi tĩnh tọa, một người nam nhân toàn thân tràn đầy máu tanh, thần sắc thanh lãnh đứng ở nơi đó, trên tay hắn còn cầm một thanh trường kiếm sắc bén, trên kiếm phong còn mang theo máu tươi chảy xuống, thần sắc của hắn bình thản, nhưng trong đôi mắt dường như mang theo gánh nặng, bộ dáng kia dường như muốn nói “quả nhiên là thế”.
- Nếu như có thể lấy nhân số liền quyết định thắng bại, còn tu luyện làm cái gì?
Cách nhau không đến mấy trượng, Đường Phong và Chiến Vô Song lạnh lùng đối mặt.
Hai người trẻ tuổi có thanh danh lớn nhất hiện nay không è dè ánh mắt đối phương, tại Dị Bảo Điện chính diện va chạm, ma sát thành hỏa hoa kịch liệt.
Bầu không khí mơ hồ trở nên nóng rực.
Không có bất luận lời nói hùng hồn, không có chút động viên trước cuộc chiến, theo một âm thanh của Đường Phong vang lên, và một tiếng ra lệnh của Chiến Vô Song, hơn trăm người trực tiếp lâm vào trong hỗn chiến.
Trong đó nổi bật nhất là hắc y bên phía Đường Phong, hơn mười bộ Dược Thi kéo theo tàn ảnh, không sợ chết chóc chạy ào ào vào trong đại quân liên hợp của Chiến gia và Tư Đồ thế gia, lấy số lượng mười người đối mặt sáu bảy mươi người, vẫn không chút sợ hãi, lộ ra bản sắc anh hùng.
Ngoài trừ Đường Phong, không một ai biết bọn họ vốn là người chết, loại đấu pháp này xác thực có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người, đợi đến khi người của Chiến gia và Tư Đồ thế gia kịp thời phản ứng, các Dược Thi đã đại triển thần uy rồi.
Bộ Dược Thi của Thiên Cơ Tử có thực lực cực mạnh, tuy rằng không có thần hồn, nhưng bằng vào bản năng chiến đấu, vẫn như cũ không phải các Dược Thi khác có thể so sánh.
Đao kiếm chém vào thân thể, Thiên Cơ Tử không chút để ý tới, ngược lại nắm thân thể một người Linh Giai hạ phẩm, cắn mạnh trên cổ hắn, máu tươi vảy ra, cùng với một tiếng kêu thảm thiết của Linh Giai hạ phẩm này, máu thịt đều bị kéo xuống một khối to.
Trong nháy mắt, thừa dịp đối phương kêu thảm thiết, hai tay Thiên Cơ Tử ôm lấy đầu người này, xoắn thật mạnh, trực tiếp vặn gẫy cổ hắn, Thiên Cơ Tử căn bản không biết địch nhân có tử vong hay không, tiếp tục cắn từng ngụm từng ngụm xé nát da thịt hắn.
Phương thức chiến đấu máu tanh như thế này triệt để hù dọa lòng can đảm của đám người Chiến gia và Tư Đồ thế gia, ăn máu thịt người, đây chính là chuyện mà không ai có thể nghĩ đến.
Địch nhân vây quanh người Thiên Cơ Tử chân tay run rẩy, sĩ khí liền hạ thấp.
Trừ Dược Thi Linh Giai thượng phẩm ra, Dược Thi Linh Giai trung phẩm Bích Kinh Thần chiến đấu có vẻ rất đúng mực, tốt xấu thân thể hắn cũng có thần hồn, còn có một tia thần trí, cầm vũ khí do Đường Phong phân phối trên tay, thi triển sở học, chiêu thức lúc còn sống, khí thế tuyệt luận như mãnh hổ hạ sơn, thân pháp lại tuyệt diệu như linh xà xuất động, xuyên qua xuyên lại trong đàn địch nhân, thu gặt tính mệnh địch nhân.
Đám người Cổ gia vẫn nghẹn một cục tức trong họng, lúc này tự nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn, đều xông lên phía trước, liều mình quyết chiến cùng địch nhân.