Vô Thường
Chương 1168 : Môi hở răng lạnh
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Đường Phong cảm thấy nhức đầu:
- Ta ăn cái gì?
Lời này vừa nói ra khỏi miệng lại ho nhẹ một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên nói:
- Dù sao đi nữa yêu cầu này của Liễu cô nương thứ lỗi cho tại hạ không thể đáp ứng.
- Vậy ngươi giết ta là được.
Thần sắc Liễu Như Yên thản nhiên, vẻ mặt hùng hồn chịu chết:
- Ta không giết được ngươi, lại bị ngươi luân phiên nhục nhã không có mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời nữa.
- Vị tỷ tỷ này, không được nói bất công như vậy nha, người sống cái gì cũng có thể làm được, ngươi tuổi trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy, tội gì phải nghĩ thế đây?
Chung Lộ tin là thật, vội vàng an ủi.
- Có thể để hắn chết trước mặt ta sao?
Liễu Như Yên hỏi lại.
Chung Lộ nghẹn lời.
Đường Phong kinh ngạc nhìn Liễu Như Yên một cái, đột nhiên ha ha nở nụ cười.
Liễu Như Yên giận dữ:
- Ngươi cười cái gì?
Đường Phong lắc đầu không nói, nhưng hắn đã nhìn
ra.
Liễu Như Yên không muốn chết, nếu thực sự nàng muốn chết, chỉ cần ra tay với mình là được, như vậy nàng sẽ rơi vào trong đầm lầy. Nàng còn nói những lời này, khẳng định sẽ không còn tồn tại ý muốn chết, mọi người muốn nói nhiều lời vô ích như vậy. Cục diện hiện tại này, chỉ bất quá là vấn đề da mặt của nữ tử mà thôi, nàng thực sự không thể hạ mình để hóa giải chuyện ngày hôm nay.
Nếu thực sự là cừu nhân, Đường Phong lúc này khẳng định sẽ thừa cơ hãm hại, ước gì Liễu Như Yên sớm chết sớm siêu sinh.
Nhưng Đường Phong không thể làm như vậy.
- Rốt cuộc ngươi cười cái gì?
Liễu Như Yên thẹn quá thành giận, trong tiếng cười kia ẩn chứa một loại ý tứ đã hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng mình, thực sự làm cho tức giận.
- Liễu cô nương, hôm nay thiên hạ đối mặt một hồi kiếp nạn lớn, không biết Liễu cô nương có hứng thú nghe một chút?
Nếu đã rình đến suy nghĩ trong lòng của Liễu Như Yên, hiện tại tự nhiên nhanh chóng tìm một lối thoát cho nàng, chuyện hôm nay liền có thể hóa giải rồi, mà tai nạn Cổ gia phải đối mặt, chính là lối thoát tốt nhất.
- Kiếp nạn lớn của thiên hạ?
Liễu Như Yên cười nhạt:
- Chỉ cần Ma Đầu ngươi chết đi, ngày đó thiên hạ liền thái bình rồi.
Đường Phong nhìn nàng:
- Lạc đường sao?
- Không!
Liễu Như Yên lạnh lùng đáp, hung ác nhìn Đường Phong:
- Việc xảy ra ngày hôm nay, nếu có nửa câu truyền ra ngoài, ngươi nhất định phải chết.
- Đó là tự nhiên, để cho Liễu cô nương sau này có thể tìm một đức lang quân tốt, chắc chắn miệng tại hạ sẽ kín như bình.
Đường Phong nghiêm túc gật đầu.
Liễu Như Yên lại có dấu hiệu bão nổi, bất quá vẫn cố gắng nén xuống tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Đợi một lúc lâu, Đường Phong mới lẩm bẩm:
- Hẳn là sẽ không trở về nữa nhỉ?
Chung Lộ nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh đầm lầy, yêu thương nói:
- Công tử mau lên đây đi.
Đường Phong gật đầu, bay ra khỏi đầm lầy, đặt mông ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi âm thầm may mắn không ngớt, hôm nay may mà ở đầm lầy đụng phải Liễu Như Yên, nếu không sợ rằng sẽ có một hồi ác chiến.
Lần trước Đường Phong và Liễu Như Yên đã giao thủ, tốc độ nữ nhân này quá nhanh, nhanh đến chính mình đều không áp chế được nàng. Một khi đánh lên tuyệt đối rất khó xử lý.
Bất quá cũng may mà Liễu Như Yên xuất hiện, có thể xoay chuyển nguy cơ của Cổ gia. Chỉ cần Liễu Như Yên không ngốc, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Một khi Trảm Hồn Tông cũng nhúng tay vào, Chiến gia và Tư Đồ thế gia nghĩ muốn một ngụm nuốt chửng Cổ gia sẽ không dễ dàng như vậy.
Một khi chuyện này xảy ra, đánh nhau càng loạn càng tốt!
Chung Lộ đang rửa sạch vết nước bùn trên người Đường Phong, chính mình một thân dơ bẩn cũng không để ý hoàn cảnh ác liệt ở đầm lầy, một khi rơi vào cơ bản liền thành người đất.
Cũng may trong Không Gian Mị Ảnh của Đường Phong còn chứa không ít nước trong, lập tức lấy ra hai người tắm rửa một phen, thực sự không thuận tiện thay quần áo, chỉ có thể dùng công lực hong khô, hơn nữa thoạt nhìn mặc dù có chút phong trần mệt mỏi, nhưng so với toàn thân bùn đất còn tốt hơn nhiều.
Liễu Như Yên rời khỏi đầu tiên tự nhiên không có phần đãi ngộ này, dáng vẻ của nàng kia nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cười vỡ bụng.
Nghĩ đến điều đó Đường Phong không khỏi bật cười ra tiếng, đột nhiên lại vô cùng hối hận vỗ lên đầu mình.
- Làm sao vậy?
Chung Lộ đang sửa sang lại quần áo, nhìn thấy cảnh như vậy không khỏi nghi ngờ hỏi.
- Quên hỏi nàng một việc rồi.
Đường Phong chép chép miệng.
Trong Dị Bảo Điện thứ bẩy gặp phải Cổ Trường Phong đã từng nói qua, Cổ U Nguyệt mang theo Chu Tiểu Điệp đi vào điện thứ tám, cũng không biết Liễu Như Yên có nhìn thấy nàng hay không.
Bất quá hiện tại mỗi người một nơi, có hối hận cũng không làm được gì.
Chính lúc đang hối hận, thân thể Đường Phong mạnh mẽ chấn động, như bị định thân tại chỗ.