Vô Thường
Chương 1172 : Đừng hô, quá mất mặt
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Đội ngũ hai bên, phân biệt rõ ràng, lấy Đường Phong làm giới tuyến, vội vã áp sát vào đối phương.
Đường Phong đưa mắt đảo qua, không thấy được thân ảnh Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp trong đám người, trong lòng không khỏi có chút thất vọng và lo lắng.
- Ngươi cư nhiên cũng tới!
Liễu Như Yên nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong, trong ánh mắt lóe ra ý khen ngợi.
Một đám người Cổ gia cúi đầu khom lưng hành lễ với Đường Phong, bọn họ chiếm được tin tức từ Cổ Trường Phong, tự nhiên biết người cứu với Cổ gia trong nguy nan rốt cuộc là ai. Hiện tại đám người Trảm Hồn Tông nghe theo mệnh lệnh của Liễu Như Yên, tuy rằng không quá rõ ràng vì sao phó tông chủ lại thân cận cùng Ma Đầu này như vậy, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ im lắng đứng ở một bên.
- Tổn thất làm sao?
Đường Phong hỏi.
Đầy đất đều là thi thể và máu tươi, cho nên không nhìn rõ trên mặt đất là thi thể đệ tử nhà ai.
- Không lớn.
Liễu Như Yên trầm giọng nói:
- Thế nhưng tình thế không ổn, dĩ nhiên Tư Đồ thế gia còn ẩn dấu hai vị Linh Giai thượng phẩm, hơn nữa số lượng cao thủ Chiến gia nhiều lắm, lấy thực lực của Cổ gia và Trảm Hồn Tông ta thực sự khó có thể chống lại.
Đường Phong vừa cảm ứng liền phát hiện đối phương có tới mười bốn Linh Giai thượng phẩm, trong đó Tư Đồ thế gia có ba vị, Chiến gia có mười một vị.
Tất cả số lượng cao thủ Linh Giai thượng phẩm của Tư Đồ thế gia nhiều đến nỗi làm cho Đường Phong không khỏi líu lưỡi. Bởi vì lúc trước dò hỏi được tình báo, trăm
năm trước mới tấn chức thành bốn đại gia tộc này, chỉ có ba vị Linh Giai thượng phẩm mà thôi, ba người là gia chủ hiện tại Tư Đồ Phục, đại trưởng lão Tư Đồ Cừu và nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà.
Trong đó nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà đánh một trận ở đại hội đồ ma bị Đường Phong giết chết, hẳn là Tư Đồ thế gia chỉ còn lại hai Linh Giai thượng phẩm mới đúng.
Thế nhưng hiện tại, ở đây ngoại trừ Tư Đồ Cừu, còn có hai lão giả khác, tính cả gia chủ Tư Đồ Phục không rõ tung tích, tổng cộng Linh Giai thượng phẩm của gia tộc này hẳn là năm người.
Tuy rằng năm người không nhiều lắm, nhưng đối với một gia tộc mới quật khởi mà nói, cũng thực sự không ít. Hơn nữa tin tức của hai lão giả này trước kia vẫn không tiết lộ ra ngoài, hẳn là Tư Đồ thế gia nghĩ để lại làm đòn sát thủ.
Trái lại về phía Cổ gia và Trảm Hồn Tông, Linh Giai thượng phẩm chỉ có mười người! Chia đều cho mỗi bên năm người.
Mười đối lại mười bốn, tuy rằng chênh lệch này không xa, nhưng sự khác biệt về nhân số vừa xem liền rõ ràng. Số lượng cao thủ đứng đầu chênh lệch nhiều, trận chiến này khó có hy vọng chiến thắng.
- Ta có thể đối phó một Linh Giai thượng phẩm.
Đường Phong nói khẽ với Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên chậm rãi lắc đầu:
- Thiếu!
Không ai đi kiềm chế lượng Linh Giai thượng phẩm thừa ra này, bọn họ có thể phát huy ra uy hiếp vô cùng to lớn, một khi số lượng Linh Giai trung phẩm của Cổ gia và Trảm Hồn Tông bị tổn thất thảm trọng, một trận này chưa đánh cũng đã thua.
- Ta có chút hối hận đã giao du với kẻ xấu như ngươi.
Liễu Như Yên thở dài.
- Ta là Ma Đầu, hơn nữa cừu hận của ta với Chiến gia và Tư Đồ thế gia chắc các ngươi cũng nghe thấy, luận mức độ cừu hận sợ rằng không ai có thể so sánh cùng ta.
Mọi người gật đầu, thực sự điểm này không phải chuyện tốt gì để khoe khoang.
- Cho nên, chuyện đi hấp dẫn địch nhân, không phải ta thì không thể là ai khác.
Đường Phong nói:
- Hơn nữa, ta có vốn liếng đủ để làm cho bọn họ coi trọng. Bọn họ muốn đối phó ta, một hai Linh Giai thượng phẩm sợ rằng không có khả năng. Ta dám khẳng định, một khi ta tiến lên, chí ít bọn họ muốn phân ra ba người đến vây công ta.
Chỉ số thông minh này, cũng không thấp nha! Liễu Như Yên hồ nghi không giải thích được, vì sao vừa rồi lại lỗ mãng như vậy, dĩ nhiên còn có ý nghĩ kỳ lạ muốn cùng đơn độc chiến đấu với Chiến Vô Song.
Nếu như Đường Phong thật sự có thể kiềm chế ba người, vậy thì số lượng Linh Giai thượng phẩm đối phương còn lại chỉ có mười một người. Mười đấu với mười một, tuy rằng vẫn như cũ có chút chênh lệch về số lượng, nhưng cũng không sai biệt lắm lực lượng gần ngang nhau rồi.
Nếu là vận khí tốt kiềm chế được năm người, vậy thì hoàn cảnh xấu bên này trong nháy mắt sẽ bị cân bằng, không khéo còn có thể chuyển bại thành thắng.
Vừa nghĩ như vậy, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Lần nữa nhìn về phía Đường Phong, mọi người cũng không nhìn thấy thân phận Ma Đầu của hắn, chỉ có hình ảnh của một con người cao cả hy sinh cái tôi đổi lấy sự sống cho mọi người. Ai đều biết lấy số tuổi, thực lực của hắn đi kiềm chế nhiều Linh Giai thượng phẩm như vậy, không khác gì lên núi đao xuống biển lửa.
- Như vậy ngươi sẽ có nguy hiểm.
Liễu Như Yên nhíu mày liên tục, nàng cũng không biết tại sao, chính mình dĩ nhiên có chút lo lắng cho Ma Đầu này.
Theo đạo lý mà nói, hắn vừa chết thiên hạ liền thái bình, nhưng vừa nghĩ đến hắn thất bại bỏ mình, trong lòng dĩ nhiên không nhịn được có chút chua xót đau khổ.
- Trong đại hội đồ ma ta cũng đối chiến ba vị Linh Giai thượng phẩm, không phải bây giờ vẫn còn sống sót sao?
Đường Phong mỉm cười.
Liễu Như Yên đỏ mặt, ba vị Linh Giai thượng phẩm trong đại hội đồ ma, nàng cũng là một vị trong đó.
- Nhưng lần này không giống, lần trước là ta liên thủ cùng Tư Đồ Thiên Hà, đến cuối cùng Chiến Khôn mới nhảy vào, từ đầu đến cuối ba người chúng ta, chưa từng thực sự hợp tác với nhau. Ngươi có nắm chắc đối phó ba Linh Giai thượng phẩm sao?
- Không thử sao biết?
- Ngươi khăng khăng muốn như vậy?
- Ừ, đây là biện pháp duy nhất.
- Vậy thì đi đi.
Liễu Như Yên không hề phản bác. Dù sao nàng và Ma Đầu chỉ có thù riêng, cũng không có nhiều giao tình, tuy rằng cách làm này của Đường Phong nguy hiểm, nhưng lại không đến phiên nàng lo lắng, Đường Phong không chết cũng tốt, nếu bị chết cũng không sao.
- Ừ.
Đường Phong nghiêm túc gật đầu.
- Trải qua một chuyện vừa rồi, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ ta là người lỗ mãng, hiện tại lao ra bọn họ cũng sẽ không có nhiều ít lòng nghi ngờ. Ta sẽ làm hết khả năng để hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, thế nhưng có thể kiềm chế bao nhiêu người ta không dám khẳng định, các ngươi tốc chiến tốc thắng, nếu không mọi người hãy mau chóng thoát đi nơi đây.