Vô Thường

Chương 1180 : Khôi phục

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Bèo nước gặp nhau, Đoạn Vô Ưu không có khẳng năng vì mình làm đến trình độ như vậy, hắn làm như vậy, chỉ là vì huyết mạch còn sót lại của Đoạn gia, bởi vì mình và Đoạn Tây Lâu có giao tình, Đoạn Vô Ưu ở chỗ này giúp mình một cái ân tình, ân tình này chẳng khác gì mình nợ Đoạn gia.



Nếu sau này Đoạn gia có khó khăn, chính mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Cho nên khẳng định Đoạn Vô Ưu có việc muốn nhờ mình.



Nhưng mặc kệ hắn ra tay vì mục đích gì, trong lòng Đường Phong vẫn có chút cảm động.



- Tiền bối chớ hoảng sợ, tỉ mỉ nghĩ lại xem còn phương pháp nào khác không, làm sao mới có thể khôi phục thực lực của ngươi, cũng có thể bảo vệ sinh cơ của ngươi.



Đường Phong khuyên bảo nói.



Đoạn Vô Ưu cười khổ một tiếng:



- Cá và chân gấu không thể cùng thu, việc tốt hoàn mỹ như vậy làm sao có thể dễ dàng làm được?



- Không dễ dàng không có nghĩa là không làm được, đúng không?



Đường Phong thuận miệng đối lại, mới vừa nói xong, sắc mặt ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chỗ then chốt.



Hiện tại điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề sinh cơ của Đoạn Vô Ưu, khôi phục thực lực của hắn có thể dựa vào linh thạch đan dược phụ trợ, giảm thiểu thời gian khôi phục, thậm chí nghìn năm Phong Vương Lộ cũng có thể vận dụng. Thứ này là thánh phẩm để khôi phục thực lực, đan dược trong thiên hạ không có loại nào dám so sánh cùng nó.



Chỗ khó nhất chính là kích phát sinh cơ của hắn, sinh cơ tổn hao trăm năm qua cơ bản đã dẫn hắn đến bờ vực chết.



Duyên Niên Tục Mệnh, dùng giống như thiên tài địa bảo, là linh đan tốt nhất.



Loại thiên tài địa bảo dùng làm việc này mình không có, nhưng lại có linh đan tốt nhất…



Cũng chỉ có một viên...



Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi có chút chần chờ, giá trị của một viên linh đan kia vô cùng lớn, ngay cả lão nhân trước mắt này là tổ tông của Đoạn Tây Lâu, Đường Phong cũng không thể lập tức hùng hồn biếu tặng.



Nhưng chỉ chần chờ trong chớp mắt, Đường Phong liền đưa ra quyết định, sờ tay vào trong ngực, từ Không Gian Mị Ảnh lấy ra một chiếc bình ngọc toàn thân màu xanh lục.



- Tích Thúy ngọc bình?



Đoạn Vô Ưu cũng là người biết hàng, liếc mắt liền nhìn ra chỗ trân quý và bất phàm của bình ngọc này, trên nét mặt khô gầy già nua không khỏi hơi động dung.




Quần áo toàn thân Đoạn Vô Ưu tung bay phất phới, quần áo của hắn trải qua thời gian trăm năm, lại bị trận gió hung mãnh thổi tung, cuối cùng nứt ra thành bột mịn, phiêu lãng theo gió.



Dần dần, tóc trắng của Đoạn Vô Ưu cũng bị thay bằng một tầng màu đen, loại màu đen này lúc đầu còn không nhìn rõ, nhưng theo thời gian trôi qua càng trở nên rõ ràng. Thật giống như có một đôi tay vô hình, dùng mực đen để nhuộm tóc cho Đoạn Vô Ưu.



Nhưng đây không phải là nhuộm, mà bởi vì sự sống được khôi phục. Đó là tác dụng của Duyên Niên Đan? Đường Phong hít sâu một hơi, xem ra công hiệu của viên đan dược này còn vượt xa dự đoán của chính mình.



Nếu không có viên đan dược này, Đoạn Vô Ưu cách cái chết không xa, nhưng bởi vì có Duyên Niên Đan kéo dài thọ mệnh của hắn, lấy lại sức sống cho hắn, không chỉ để hắn khôi phục đến dáng vẻ năm mươi tuổi, ngay cả tóc cũng khôi phục như hồi còn trung niên.



Loại khí thế trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn này càng lúc càng mãnh liệt, chỗ Đoạn Vô Ưu ngồi, chu vi vài chục trượng bị gió cắt ra một lỗ thủng lớn, chỉ có vị trí chỗ cái hắn ngồi là không bị ảnh hưởng, nhìn qua thật giống như hắn đang ngồi trên một đài cao.



Thời gian Đoạn Vô Ưu khôi phục duy trì không dài, nhưng cũng không ngắn, không sai biệt lắm khoảng thời gian một ngày.



Đến cuối cùng, hai khối linh thạch đỉnh cấp hắn nắm trên tay đã trở nên lờ mờ không ánh sáng, một chút bột phấn từ linh thạch rơi lả tả xuống đất, một khi linh khí trong linh thạch bị tiêu hao, vậy thì linh thạch sẽ biến thành bột phấn, không hề có tác dụng nữa.



Một ngày đêm sau, Đoạn Vô Ưu hít sâu một hơi, ***g ngực truyền đến tiếng rung động kịch liệt.



Ùng...ùng...ùng..



Tiếng tim đập theo một tiết tấu vô cùng cường đại, giống như mặt trống bị gõ mạnh, phát ra sự cộng hưởng với linh khí trong không khí, khiến cả Thiên Hạ Điện đều hơi run run.



Đoạn Vô Ưu trợn mắt, Đường Phong không thể nhìn thẳng.



Tuy rằng trong đôi mắt kia ẩn chứa một loại bình thản vô cùng, nhưng lại có một loại khí thế tung hoành bễ nghễ, phảng phất tất cả trong trời đất, đều tại khoảng khắc khi ánh mắt này mở ra, bị nhìn thấy vô cùng rõ ràng.



Hít một hơi thật sâu, Đoạn Vô Ưu giơ giơ hai tay trước mặt mình, một chút thần sắc kinh ngạc không dám tin tưởng bắt đầu dấy lên, cầm nắm tay, cười ha ha một tiếng, phi thân bay lên.



Một tiếng cười này, vang đến tận mây xanh, vang ở trong nội tâm của mỗi người, Đường Phong vội vàng mạnh mẽ vận chuyển Vô Thường Quyết, lúc này mới bình phục lại cảm giác áp bách trong lòng.



Cùng lúc đó tất cả mọi người trong Thiên Hạ Điện không khỏi dừng lại, không ít người sắc mặt kinh sợ, nhìn về phía Mê Tung Trận.



- Đây là cao nhân phương nào?



Sắc mặt Liễu Như Yên vô cùng ngưng trọng, vừa rồi nàng còn đang nói đùa cùng Chung Lộ, lúc này bị khiếp sợ tại chỗ. Mặc dù biết rõ người truyền ra âm thanh này cách mình rất xa, nhưng lại trực tiếp khiến cho âm thanh truyền vào bên tai mình, phần thực lực này đã không phải mình có thể tưởng tượng rồi.