Vô Thường
Chương 1186 : Thiếu niên, ngươi có đồng ý phục vụ cho chiến gia ta hay không?
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Người duy nhất còn đang tiếp tục kiên trì chỉ có Đường Phong, khí huyến
cuồn cuộn càng lúc càng kịch liệt, coi như là Đường Phong cũng cảm thấy
mình sắp không thể kiên trì được nữa, bên tai lại tiếp tục vang lên
tiếng nỉ non, trong nháy mắt, khí huyết cuồn cuộn liền bị áp chế.
Thần thức bỗng nhiên khôi phục thanh thản, Đường Phong sợ đến toàn thân mồ
hôi lạnh chảy đầm đìa! Vội vàng di chuyển ánh mắt rời khỏi chiến trường, không dám tiếp tục nhìn theo. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn phảng
phất như thấy được thời gian trôi qua, thì giờ mất đi, phảng phất thấy
được thế sự xoay vần, nhân sinh tuần hoàn, suýt nữa liền lạc đường trong đó.
- Các ngươi... Làm sao vậy?
Một tiếng nói đột ngột truyền
đến, mọi người nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, đã thấy Chu Tiểu
Điệp thực lực thấp nhất đứng giữa sân, vẻ mặt mờ mịt hỏi thăm.
Thì ra, không có tri thức cũng là một loại phúc phận! Mọi người khóc không ra nước mắt!
Mọi người ở đây ngoài trừ Chu Tiểu Điệp, những người khác đều là cao thủ
Linh Giai trung phẩm trở lên, chiến đấu của hai lão quái trăm năm, trong đó ẩn chứa ý nghĩa sâu xa chỉ có Linh Giai trở lên mới có khả năng hơi
hiểu thấu đáo, mà Chu Tiểu Điệp hiển nhiên không đạt được tư cách này.
Nguyên nhân chính vì không đạt tư cách này, cho nên nàng mới có thể may
mắn tránh khỏi tình huống vừa rồi.
Nhìn đã không hiểu, làm sao hy vọng nàng tìm hiểu?
- Hai người này giống như đang đóng kịch!
Chu Tiểu Điệp bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Đóng kịch? Nghe câu này, không chỉ Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương dở khóc dở
cười, ngay cả khóe miệng ba người Chiến gia và Tư Đồ Phục cũng nhếch lên cười khổ, đối với người không hiểu rõ chân tướng thấy chiến đấu giữa
Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, sợ rằng thực sự sẽ nghĩ bọn họ đang diễn trò, vết tích một chưởng một quyền kia đều rõ ràng, động tác thong thả, cho
dù một người vừa mới tu luyện cũng có thể nhìn ra, đây đâu phải là chiến đấu sinh tử của hai vị lão quái trăm năm, rõ ràng giống như huynh đệ
đồng môn luận bàn hữu nghị mà thôi.
Nhưng hai ba câu nói này của Chu
Tiểu Điệp hiển nhiên để cho ba người của Chiến gia và Tư Đồ Phục vạn
phần khinh bỉ, nghĩ thầm tiểu nữ tử này quả thực vô cùng ngu dốt.
Đang lúc nói chuyện, Đoạn Vô Ưu và Chiến Cuồng vừa va chạm một lúc, mỗi
người đều về tới vị trí cũ, lần công kích thứ nhất thử sức của đối
phương hiển nhiên đã kết thúc.
Đoạn Vô Ưu vẫn như cũ lạnh lùng nhìn
Chiến Cuồng, ngược lại đối phương, sắc mặt không khỏi ngưng trọng rất
nhiều, bởi vì hắn phát hiện, tình huống hiện tại của Đoạn Vô Ưu không
giống như những gì mình đã từng nghĩ.
Bị nhốt trăm năm, cho dù lúc
này thoát khỏi khốn cảnh, sinh cơ cũng có thể bị tổn hao gần hết mới
đúng. Thế nhưng trong cơ thể Đoạn Vô Ưu rõ ràng vẫn còn sinh cơ sinh
động, căn bản chưa tới lúc dầu hết đèn tắt.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Chiến Cuồng nghĩ mãi mà vẫn không giải thích được, ngay cả chính mình,
bởi vì lấy rất nhiều thiên tài địa bảo trong Hoa Thảo Điện ăn vào, mới
có khả năng sống qua trăm năm mà không việc gì, nhưng Đoạn Vô Ưu hiển
nhiên không có điều kiện này. Hơn nữa, thực lực của đối phương và mình
dĩ nhiên cũng sàn sàn như nhau, trong lúc giao chiến thấy rằng hắn không chút nào thua kém chính mình, điểm này là điểm mà Chiến Cuồng không bao giờ có thể nghĩ đến.
Chiến Khôn, một người là Chiến Vô Song, thế nhưng so sánh mà nói, Chiến
Khôn đánh Linh Khiếp Nhan một kiếm khiến cho nàng bị thương nặng, hắn
tuyệt đối không thể tha thứ. Nếu không phải thân thể Linh Khiếp Nhan
khác xa so với thường nhân, một kiếm kia đã có thể làm tan hoa nát ngọc
rồi.
Chỉ là hành trình trong Hư Thiên Điện lúc này, Đường Phong dĩ
nhiên không gặp phải Chiến Khôn, không thể nói là một điều ngoài ý muốn.
Sắc mặt Chiến Sơn Nhạc lạnh lùng:
- Ngươi không cảm thấy điều kiện của ngươi có chút quá phận sao? Chiến
Sơn Nhạc ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, chớ có cho là ta
không đành lòng giết ngươi.
Thu phục một người Đường Phong, mất đi
một người Chiến Khôn, làm sao Chiến Sơn Nhạc có thể đồng ý? Nói như thế
nào, Chiến Khôn cũng là bào đệ của hắn, Đường Phong chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi.
- Vậy thì không cần phải nói nữa.
Đường Phong cười khẽ.
Chiến Sơn Nhạc không hề để ý tới hắn, mà đưa ánh mắt hướng về phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương, lạnh lùng nói:
- Còn hai vị thì sao? Hai vị muốn chết ở chỗ này, hay là quy phục Chiến
gia ta? Chỉ cần hai vị đồng ý quy phục Chiến gia ta, Cổ gia và Trảm Hồn
Tông có thể tiếp tục giữ lại thực lực hiện nay!
Cổ U Nguyệt đưa tay cầm cự kiếm bằng linh khí chém một nhát xuống mặt đất, phát ra một tiếng leng keng, châm biếm nói:
- Chiến Sơn Nhạc, có phải ngươi già quá đến mức hồ đồ rồi không? Lời này
mà cũng dám nói ra khỏi miệng không sợ người ta cười chết?
Lệ Khinh Dương chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh:
- Ý của Cổ gia chủ cũng là ý của ta, từ hôm nay trở đi, Trảm Hồn Tông và
Cổ gia kết làm đồng minh, cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết!
- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!
Chiến Sơn Nhạc cười nhạt không ngớt:
- Tuy rằng hai bên ngươi và bọn ta đều có bốn người, nhưng thực lực lại
khác nhác, ta muốn lấy tính mệnh của các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
- Cha, ma đầu rất coi trọng tiểu cô nương kia, chỉ cần bắt được nàng, ma đầu liền bó tay chịu trói.
Chiến Vô Song ở một bên chỉ và Chu Tiểu Điệp xuất ra ý đồ xuất, nói xong chủ động xin xuất trận:
- Việc này cha cứ giao cho hài nhi xử lý!
- Ngươi coi trọng nhan sắc của nàng đúng không?
Chiến Sơn Nhạc không hờn không giận liếc nhìn Chiến Vô Song làm cho sau lưng hắn không khỏi chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trong lòng Chiến Sơn Nhạc không khỏi có chút thất vọng, nhi tử của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ham mê dục vọng quá mạnh, hôm nay đại chiến sắp tới,
dĩ nhiên hắn còn nghĩ đến tâm tư xấu xa này, thật sự quá không nên thân.