Vô Thường

Chương 1194 : Một khóc hai nháo ba thắt cổ

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Duy chỉ có Chung Lộ, giống như một người khác biệt không thuộc vào thế giới này, nàng đứng cô đơn lẳng lặng một bên, ánh mắt nhìn chính mình tràn đầy hài lòng. Trong lòng Đường Phong không khỏi đau xót, cuối cùng Chung Lộ vẫn tự ti, bởi vì danh tiếng trước kia của nàng ở Linh Mạch Chi Địa thật sự quá tồi tệ.



Mặc dù trong thời gian ở Hoa Thảo Điện nghe Chung Lộ nói qua, Lại tỷ và các nàng vì tìm kiếm tung tích của mình đã rời khỏi Linh Mạch Chi Địa, nhưng Đường Phong không nghĩ tới dĩ nhiên có nhiều người như vậy hội tụ ở đây.



Trừ bỏ đám người ở Linh Mạch Chi Địa, Cổ gia dưới sự dẫn dắt của Cổ U Nguyệt, Trảm Hồn Tông lấy Lệ Khinh Dương dẫn đầu, đồng loạt hội tụ ở đây, thậm chí ngay cả Đoạn Vô Ưu cũng không rời đi.



Những người ở đây đúng là hội tụ toàn bộ tinh anh trong thiên hạ. Trước mắt bao nhiêu, cho dù da mặt Đường Phong có dày đến mấy cũng cảm thấy ngượng ngùng.



Nữ nhân tình trường chỉ là chuyện nhỏ, những người này chờ chính mình, tìm tới chính mình, tự nhiên có một phen tâm ý, chính mình dù sao cũng không thể vẫn ôm mấy người Lại tỷ như vậy.



Đưa tay vỗ lên vai ba nữ nhân yêu dấu, không đợi Đường Phong kịp an ủi một tiếng, Lại Tỷ bỗng nhiên nghiêm mặt ngẩng đầu lên, mang theo hai người Tiểu Nhã và Mạc Lưu Tô rời khỏi vòng tay Đường Phong, đứng bên ngoài ba bước, đổ ập xuống đầu Đường Phong chính là một hồi răn dạy:



- A phong, chàng quá tồi tệ rồi!



- Hả?



Đường Phong ngạc nhiên.



- Thân chàng ở trong cảnh nguy hiểm như vậy, vì sao không truyền lại một chút tin tức? Chàng có biết rằng bao người trông chờ chàng mỏi mắt, lo lắng cho chàng. A phong, chàng thân là nam nhân mà sao lại không có ý thứ trách nhiệm vậy?



- Ta làm như vậy không phải vì sợ các nàng lo lắng sao, huống chi cũng không xảy ra chuyện gì mà.



Đường Phong ưỡn ngực nghiêm mặt nói.



- Hừ! Sợ chúng ta lo lắng? Nếu như chàng thực sự không muốn chúng ta lo lắng, mỗi ngày nên truyền một tin tức trở về, kể cho chúng ta nghe tình hình gần đây của chàng. Chàng còn nói không có việc gì? Đại hội đồ ma đánh một trận chúng ta đều hỏi thăm rõ ràng, nếu không phải trận chiến ấy đột nhiên chàng biến mất, làm sao còn sống nổi! Đáng thương cho Tiểu Nhã và Lưu Tô còn chưa cùng chàng thành thân, chưa được một danh phận rõ ràng liền muốn làm quả phụ, chàng nhẫn tâm như vậy sao?



- Lại tỷ dựa vào đâu mà nói như vậy.



Đường Phong cười đùa hí hửng.



Từ xưa đến giờ Bạch Tiểu Lại đều không thích tính cách này của hắn, trước đây lại nhiều lần bị Đường Phong lừa dối, lúc này nàng quyết tâm nhất định phải làm cho bằng được, cho dù không nể mặt Đường Phong, cũng muốn cho hắn nhận biết được chuyện này nghiêm trọng như thế nào.



Nếu không, ít nhất phải để cho hắn hứa rằng sau này rời khỏi nhất định phải có tin tức thông báo về cho chính mình mới được, cho dù chết, chính mình cũng muốn cùng hắn chết chung một chỗ, chính mình không muốn lại phải sống trong những tháng ngày lo lắng đau khổ như trước nữa.



Cho nên Bạch Tiểu Lại mới có thể không để ý bộ mặt Đường Phong trước bao nhiêu người như vậy, lấy thân phận vợ yêu để răn dạy hắn. Chuyện này đáng lẽ không hợp tình hợp lý, là nữ nhân, trước mặt người khác phải quan tâm đến mặt mũi của nam nhân mới đúng.



Một phen răn dạy như pháo nổ aka đại bác bắn, Đường Phong bị dạy bảo đến nỗi nhăn cả mũi, đầu cũng không dám ngẩng lên.



Đợi đến khi Lại Tỷ nói khô miệng khô lưỡi, Đường Phong mới lặng nhẽ ra dấu nháy mắt cho Tiểu Nhã, để cho nàng nghĩ cách cứu viện chính mình.



Tiểu Nhã quay đầu sang một bên, hừ nhẹ một tiếng:



- Chuyện ngày hôm nay thiếp nghe theo Lại tỷ.



- Ta dựa vào, tạo phản rồi! Ngay cả Tiễu Nhã cũng không nghe lời mình nói, điều này, còn có vương pháp sao?



Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể dõi đôi mắt chân thành nhìn về phía Mạc Lưu Tô, nếu nói trên đời này ai sẽ ngoan ngoãn phục tùng đối với chính mình nhất, chỉ có một người, đó chính là Mạc sư tỷ. Da mặt Mặc sư tỷ khá mỏng, lương tâm lại tốt, trong lúc làm việc vợ chồng yêu nhau, tuy rằng nàng luôn thẹn thùng đến nỗi muốn chui xuống đất, nhưng vẫn thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình, bảo nằm liền nằm, quỳ liền quỳ, chống tay dựa vào tường cũng thuận theo. Lấy sự vâng lời của Mạc sư tỷ đối với mình, chuyện ngày hôm nay nhờ nàng đứng ra xin xỏ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.



Trên mặt Mạc Lưu Tô gian khổ dãy dụa một trận, ánh mắt hơi liếc liếc Đường Phong, mãi một lát sau mới quay đầu, nhẹ giọng nói:



- Sư đệ, xin lỗi!



Xong, lần này chết hẳn rồi! Mạc sư tỷ dĩ nhiên cũng bị mua chuộc rồi.


Thang Phi Tiếu dáo dác hỏi thăm.



Liễu Như Yên nhất thời cảnh giác, trên dưới quan sát hắn liếc mắt mấy lần.



- Cha!



Thang Manh lẻn đến bên chân Thang Phi Tiếu, kêu một tiếng ngon ngọt.



- Con ngoan!



Tiếu thúc ngượng ngùng cười, vộ vã ôm lên nữ nhi bảo bối, quay đầu lại, đã thấy Tần Tứ Nương đứng bên kia có vẻ rất giận dữ, cười nhạt nhìn chính mình.



Ha ha, xong đời rồi ! Chỉ tại cái miệng của ta ! Tiếu thúc hận không thể tát vào mặt mình một cái.



Vẫn đợi đến khi Đường Phong đi tới bên này trò vui mới chấm dứt, Đoạn Vô Ưu khuôn mặt mỉm cười đi lên. Lấy hơn trăm năm tu vi của Đoạn Vô Ưu, hôm nay nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thấy ấp áp an lòng.



Người một nhà này thực sự có ý tứ, lại nghĩ đến Đoạn gia của chính mình, Đoạn Vô Ưu không khỏi thở dài một tiếng.



- Tiền bối!



Đường Phong lập tức sửa sang lại sắc mặt, vừa rồi Lại tỷ và các nàng tìm đến chính mình chỉ để xua tan đi nỗi khổ tương tư trong đoạn thời gian ly biệt này, thế nhưng Đoạn Vô Ưu tìm chính mình khẳng định có chuyện quan trọng.



- Ừ!



Đoạn Vô Ưu gật đầu, có chút ước ao nói:



- Tiểu hữu có gia đình ấm áp như thế này, nhất định phải quý trọng mới được.



- Tiền bối nói chí phải !



Lời này của Đường Phong cũng là phát ra từ tận trong lòng, ngay sau đó hỏi :



- Sau này tiền bối có dự định gì không ?



Đoạn Vô Ưu trầm ngâm nói:



- Ta muốn về Tây Lĩnh trước một chuyến… Sau đó…



- Vãn bối cũng nghĩ vậy.



Đường Phong gật đầu, thần sắc khẽ động:



- Có phải tiền bối muốn ra tay với Tư Đồ thế gia?



Sát khí của Đoạn Vô Ưu tiết ra ngoài:



- Hừ, một trăm năm trước Tư Đồ thế gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nếu không ôm cột to như Chiến gia, làm sao có thể vùng dậy? Tuy nói Đoạn gia ta xuống dốc do một tay của Chiến gia tạo thành, nhưng Tư Đồ thế gia cũng là đồng phạm! Chỉ cần lý do ấy, làm sao lão phu có thể tha thứ!



- Cũng tốt!



Đường Phong thở dài một tiếng:



- Sắp tới trong thiên hạ sẽ rối loạn, trước tiên diệt trừ Tư Đồ thế gia, chẳng khác nào chém đi một cánh tay của Chiến gia, ngày sau có thể sẽ dễ đối phó hơn một chút.