Vô Thường

Chương 1196 : Hơn một người

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


- Được rồi.



Tuy rằng Đường Phong biết nhất định Tần Thả Ca sẽ làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng hắn chỉ có thể thay đổi giọng điệu, lần này người ta từ tận nơi xa xôi dến giúp đỡ chính mình đã đạt được một loại trình độ nào đó, chính mình dù sao vẫn phải trả một chút giá cao. Phiên lý do từ chối vừa rồi chỉ là hắn thuận miệng đùa giỡn một chút mà thôi.



Lúc này Tần Thả Ca mới gật đầu nói:



- Lúc này mới đúng. Yêu cầu của ta cũng không cao, cũng muốn được đãi ngộ giống như Huyết lão quá là được.



- Chuyện này đơn giản, thành giao!



Đường Phong lập tức đồng ý.



Kể từ đó, đội ngũ hai bên Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đều trở thành giúp đỡ của Đường Phong, số lượng cao thủ hai bên cũng không tính nhiều, chủ yếu là bị mấy năm trước Đường Phong lăn qua lăn lại khiến nguyên khí đại thương, nhưng dù sao bọn hắn vẫn là hai thế lực đỉnh cao của Linh Mạch Chi Địa, tuy có chút thương gân động cốt nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như cũ, càng chưa cần nói có thêm hai vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm như Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca.



- Bất quá ta có một yêu cầu đối với hai vị tiền bối.



Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc.



Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca vô cùng phiền muộn, rõ ràng là tới giúp đỡ người ta, người được giúp đỡ dĩ nhiên còn muốn nói có yêu cầu, đây là thế đạo gì đây. Nhưng tóm lại bây giờ trâu không có bắt chó đi cày, nói chung không thể rụt cổ trở về, bất đắc dĩ chỉ có thể khó chịu nói:



- Nói.



- Hai vị cần phải lấy đại cục làm trọng, trước khi mọi chuyện kết thúc nghìn vạn lần đừng xung đột lẫn nhau, phải biết rằng…



- Cút!



Không đợi Đường Phong kịp nói hết lời, hai người Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà nổi giận gầm lên một tiếng, chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ chúng ta là trẻ con lên ba sao? Ngay cả chút ánh mắt nhìn đại cục cũng không có sao? Thực sự lấy mắt cá chân nhìn người, làm cho người ta quá bực tức rồi.



- Vâng vâng!



Đường Phong cười hắc hắc, cũng không để ý.



Bên phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cũng đã bàn bạc xong xuôi, không bao lâu, Lệ Khinh Dương liền dẫn đám cao thủ Trảm Hồn Tông đến đây cáo từ, hai bên ước định trước tiên trở về địa bàn của chính mình, giải quyết hết chuyện rắc rối trong nhà, sau đó trở lại cổ gia hội hợp, mưu đồ đại sự.



Liễu Như Yên trước khi đi còn không quên cảnh cáo Đường Phong nếu hắn dám ra tay với Chu Tiểu Điệp, lão nương muốn làm gì sẽ làm cái đấy.



Vừa nói, một mặt liền nhìn về phía dưới quần Đường Phong. Đường Phong còn không trả lời, đám người Lại tỷ đã quay ra chống đối cùng Liễu Như Yên, ánh mắt mấy đại mỹ nữ đâm nhau trong không khí, phát sinh ra rừng tiếng nổ vang bùm bùm.



Liễu Như Yên một bàn tay không vỗ lên tiếng, khó có thể địch lại bốn tay, bất đắc dĩ lui lại, thần sắc vô cùng căm phẫn.



Chờ đến lúc đám người Trảm Hồn Tông đi hết, Cổ U Nguyệt mới cười hì hì nói:



- Chúng ta cũng đi thôi, về trước Cổ gia!



Dứt lời, đi trước dẫn đường, một ít cao thủ Linh Giai trung phẩm Cổ gia cũng vội vàng tứ tán ra xung quanh, đều làm bạn đám người Linh Mạch Chi Địa, thứ nhất là làm tốt phận sự chủ nhân, thứ hai cũng là kéo vây kéo cánh làm tốt quan hệ, dù sao sau này tất cả mọi người muốn sóng vai tử chiến, hiện tại quen thuộc một ít sau này phối hợp sẽ tốt hơn.



Từ điểm này mà đánh giá, Cổ gia không hổ là một trong bốn thế lực lớn, phong cách hành sự vô cùng hoàn mỹ không ai có thể xoi mói, kể cả khó hầu hạ nhất như Huyết Thiên Hà, cũng bị một vị trưởng lão Cổ gia đãi làm thượng khách, hai người một đường đi một đường trò chuyện, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.




Có thể trong lòng nàng, nàng đã không có tư cách hưởng thụ những thứ này.



Đây là một nữ nhân thật đáng giận mà lại đáng thương!



Từ đầu đến đuôi, Đường Phong chỉ trả lời một câu, sau đó là phần nổ súng chém gió giữa Lại tỷ và Chung Lộ.



Hiện tại thoạt nhìn, có vẻ dường như sự thành khẩn và chân tình của Chung Lộ làm cho Lại tỷ cảm động.



- A Phong, thực sự chỉ hơn một người?



Lại tỷ lại mở miệng hỏi.



Trên trán Đường Phong nhỏ ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, trong lòng nghĩ cách tìm từ, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:



- Còn Bảo nhi, Mộng nhi.



Lúc rời đi Thiên Tú Cung, Đường Phong đã hứa hẹn với vị tỳ nữ, thân là nam nhân tự nhiên không thể nuốt lời.



- Ừm, Bảo nhi hầu hạ chàng nhiều năm như vậy, biết tính tình và tập quán sinh hoạt của chàng, thu cũng tốt.



Sắc mặt Lại tỷ có vẻ bình thản.



Nhưng càng như thế này, trong lòng Đường Phong lại càng chột dạ.



Bỗng nhiên, Lại tỷ cười:



- Xem ra a Phong chàng rốt cuộc cũng có dũng khí gánh chịu trách nhiệm của nam nhân, nếu nguyện ý gánh vách, sao không gánh vác càng triệt để một chút?



- Có ý tứ gì?



Đường Phong mê hoặc.



- Ngươi muốn xử lý Thi Thi như thế nào?



Lại tỷ hỏi.



- Điều này…



Mạc Lưu Tô dĩ nhiên cũng ở một bên khuyên bảo nói:



- Sư đệ, Thi Thi muội muội là nữ nhân tốt. Mấy ngày nay ta quan hệ tỷ muội cùng nàng, sinh hoạt cùng nàng, một mảnh tâm ý của nàng đối với sư đệ ta cũng nhìn tại trong mắt, sư đệ không thể phụ nàng.



- Dựa vào đâu mà nói như vậy!



Đường Phong cười khổ không ngớt.