Vô Thường

Chương 1214 : Uống máu, ăn thịt, thù hận khắc cố minh tâm

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Huống chi tên Tôn quản sự mấy năm nay hoang dâm vô độ cùng hai vị thiếu gia của hắn, trầm mê vào trong rượu say thịt ngon, thực lực không tiến mà lùi cho nên vừa đối mặt đã bị Đường Phong đánh không còn sức chống trả.



Vừa ngã xuống đất, Tôn quản sự há miệng thở dốc, trong lúc đang muốn đứng lên, Đường Phong đã đá một cước vào ngực của hắn, sau đó ngồi xổm xuống tát vào mặt hắn một cái:



- Ngươi thử động đậy nữa xem!



Tôn quản sự chỉ cảm thấy cái tát này vô cùng trầm trọng khiến cho hắn bị choáng váng hoa mắt, hai hàm răng bị đánh bật ra ngoài mấy cái, vội vội vàng vàng vận khởi cương khí hộ thân.



- Còn dám động!



Đường Phong vừa mới tát một cái qua, kim mang trên tay lóe lên, duệ kim khí không gì không phá vỡ, đánh tan cương khí hộ thân của Tôn quản sự.



Một cái tát giáng xuống tiếp theo khiến cho gương mặt của Tôn quản sự nhất thời phù lên.



- Ta...



- Ta cho ngươi nói chuyện sao?



Đường Phong vừa mới tát ra hai lần, mấy cái răng nanh bay ra theo máu, làm sao Tôn quản sự cảm thụ qua loại vũ nhục như vậy, suýt chứ nữa hắn chết ngất, trong mấy cái tát của đối phương còn ẩn chứa cương khí xâm nhập vào bên trong cơ thể khiến kinh mạch của hắn bị dằn vặt đau đớn, suy nghĩ thanh tỉnh không ít.



- Ta cho ngươi động, ta cho ngươi nói!



Đường Phong không nghe theo cũng không buông tha, hai tay vung lên tát bôm bốp vào mặt hắn.



Ngực của Tôn quản sự dính đầy máu, hắn thầm nghĩ ta bất động ngươi cũng đánh a? Cái này cũng quá không nói lý đi.



Ngừng một lát, gương mặt Tôn quản sự bị phù lên giống như đầu heo, hàm răng bị đánh gãy hơn một nửa, tuy rằng trong lòng kinh sợ nhưng cũng biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mặt, thực lực của đối phương cao hơn hắn, xác thực chính mình không phải đối thủ. Chỉ có thể ngậm miệng nuốt đắng cay vào trong bụng, động đậy cũng không dám động, tuy ý để cho Đường Phong man rợ đánh.



Cùng lúc đó, hai vị thiếu gia của Hồ gia cũng bị Chung Lộ hành hạ trốn chui trốn chủi, hai người Hồ Thiên Hồ Hải chỉ có thực lực Thiên Giai sao có thể địch lại được Chung Lộ? Trường tiên lướt qua liền có một chùm máu tươi bám theo, hai vị thiếu gia của Hồ gia thiếu chút nữa bị mất đi cả mảng thịt, hai người một mặt giơ chân chạy một mặt kêu trời kêu đất:



- Tôn quản sự cứu ta!



Tôn quản sự có lòng mà không có sức.



Cho đến khi Hồ Thiên Hồ Hải thấy bậc cao thủ như Tôn quản sự bị đánh thành đầu heo thì trong lòng mới có chút luống cuống. Trước đây bọn họ được Tôn quản sự thủ hộ quả thực là muốn làm gì thì làm, căn bản không có chút nguy hiểm, thế nhưng hiện giờ chỗ dựa vững chắc của bọn chúng đã đánh gục, bọn họ còn có thể trông cậy vào điều gì?



Hai người bị dọa đến nước mắt nước mũi chảy ra tùm um, thê thảm không cần nói.



Chung Lộ càng nhìn càng thấy chán ghét, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, đang muốn hạ sát thủ thì Đường Phong nhẹ giọng nói:



- Lưu lại bọn chúng một mạng!




Hồ gia đã tác oai tác quái tại đây nhiều năm như vậy, gây thù hằn cũng rất nhiều, những gia tộc xung quanh Hồ gia cũng không có biện pháp gì, lẽ nào đoàn người này có thể diệt trừ Hồ gia sao?



Đường Phong cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói:



- Cứ chống mắt đợi đi.



Vừa nói, một mặt Đường Phong nhìn chưởng quỹ của khách sạn bình dân bị thần trí không rõ, nghiêng đầu nói với Tiếu thúc:



- Chưởng quỹ là người tốt, vậy thì cấp chút lễ vật cho chưởng quỹ đi, để lại tên đại thiếu gia của Hồ gia.



Tiếu thúc cười âm hiểm một tiếng, đưa tay vỗ lên người tên đại thiếu gia của Hồ gia, sau đó đưa hắn tới trước mặt chưởng quỹ của khách sạn bình dân.



- Đi!



Đường Phong cũng không quay đầu nhìn lại.



Chưởng quỹ của khách sạn bình dân đang khóc đột nhiên thấy một người rơi xuống trước mặt chính mình, ngưng mắt nhìn lại rõ ràng là hình dáng của cừu nhân đang hiện dưới mi mắt của chính mình, vành mắt của chưởng quỹ đỏ lên, giống như mãnh thú thấy máu, hét lớn:



- Là ngươi, là ngươi! Là ngươi bức tử nương tử của ta! Nương tử của ta hoài thai ba tháng, hài tử trong bụng ta còn chưa kịp ra đời thì đã chết đi, một lần chết hai mạng a! Ngươi là tên giết người, ta cắn chết ngươi!



Chưởng quỹ nói xong liền mở rộng miệng cắn vào mặt Hồ Thiên.



Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hồ Thiên vốn muốn phản kháng nhưng đã bị Thang Phi Tiếu động thủ động cước trên người, muốn động đậy một ngón tay cũng không có khí lực, sao có thể phản kháng được?



Một ngụm cắn xuống, gương mặt của Hồ Thiên bị kéo ra một miếng thịt, miệng của chưởng quỹ đầu máu me, cười ha hả, dáng vẻ điên cuồng:



- Ngươi cũng có ngày hôm nay! Nương tử trên trời linh thiêng phù hộ có thể để ta tự thân báo thù, nương tử nàng hãy ngủ yên!



Nói xong, chưởng quỹ liền nuốt chửng nguyên miếng thịt của Hồ Thiên, dáng dấp điên cuộng của hắn khiến cho mọi người kinh hãi, Hồ Thiên tức thì bị sợ đến phi hồn tán phách, kêu to thê thảm:



- Ngươi đâu cứu mạng, người đầu cứu mạng a! Ai có thể cứu ta, nhất định Hồ gia sẽ trọng thưởng!



Câu nói cuối cùng cũng là gọi toàn bộ mọi người bên trong đại sảnh.



Nhưng biểu tình của mọi người đều hờ hững, bên trong hờ hững có một tia khoái ý và cừu hận thấu xương.



- Cứu ta a, các ngươi mau cứu ta! Nếu ta chết đi thì các ngươi đừng mong sống khá giả. Nếu ta không chết thì thê tử của các ngươi một người cũng đừng mong chạy thoát, Hồ Thiên ta chắc chắn sẽ để các nàng sống không bằng chết.



Mắt Hồ Thiên thấy chưởng quỹ lại cắn xuống miếng thứ hai, lời nói kinh hoảng còn chưa xong.