Vô Thường

Chương 1227 : Đánh vào phủ đệ chiến gia

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Một đêm đại loạn lần trước cho tới bây giờ đã qua hơn một tháng, hai lão tới đây là đang muốn kiểm tra thành quả nha.



Thế nhưng, thế nhưng... Chuyện này đã được định trước là không có kết quả, vậy thì kiểm tra thế nào? Dù sao chính mình cũng không thể cầm một cái gối nhét vào bụng của đám nữ hài.



Các nữ hài cũng đều hiểu rõ ý tứ của công công bà bà, cả đám đỏ mặt tía tai, Lại tỷ liếc mắt nhìn Đường Phong, phát hiện hắn hơi có chút khẩn trương và bất đắc dĩ, tâm tư xoay chuyển đột nhiên hiểu ra.



- Phong nhi, nói một chút xem nào, rốt cuộc là ai có?



Diệp Dĩ Khô mỉm cười giục.



- Một người... cũng không có.



Tiến lên là một đao, lui xuống cũng ăn một đao, ngày hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi, Đường Phong dứt khoát nói thẳng.



- Không có khả năng a.



Diệp Dĩ Khô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía các nữ hài.



- Có phải các ngươi còn không biết? Được rồi, các ngươi còn chưa trải qua chuyện này, tự nhiên không rõ ràng lắm. Thực ra tỉ mỉ cảm thụ một chút liền biết được thân thể không bình thường.



Lại tỷ nhẹ giọng nói:



- Thực sự không có.



- Điều này là thế nào đây?



Diệp Dĩ Khô gãi đầu:



- Không thể nào.



Đường Phong vội vã nói:



- Con đã nói cái Cửu Dương Tương Tư Lệ kia vô dụng, hai người vẫn không tin.



- Tiểu tử thối, đó là bí phương tổ truyền của Đường gia chúng ta, không thể nào vô dụng.



Thứ đó được luyện chế từ chín loại vật chí dương mà thành, trăm lần không trượt, tại sao đến lượt con thì vô dụng? Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta!



Đường Phong nóng nảy, vò đầu bứt tai một trận.



Lại tỷ thở dài một tiếng, mở miệng nói:



- Có lẽ không ứng trên người chúng con, không phải còn mấy muội muội khác không ở chỗ này sao?



Nghe vậy, ánh mắt Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô sáng ngời, gật đầu liên tục:



- Đúng rồi, còn có mấy cô nương không ở đây.



Trong lòng ngờ vực không lý giải được, hai lão đều yên tâm, Đường Phong cũng không tự chủ được thở ra một hơi, tràn đầy cảm kích liếc mắt nhìn Lại tỷ, Lại tỷ lại không chớp mắt, không phản ứng với hắn khiến cho trong lòng Đường Phong có chút buồn bực.



- Được rồi, các con cũng sớm đi nghỉ đi.



Diệp Dĩ Khô đứng dậy nói một câu liền bước ra ngoài.



Đường Đỉnh Thiên nhìn Đường Phong do dự, thấp giọng nói:



- Tiểu tử thối, tuy rằng không có Cửu Dương Tương Tư Lệ thì ngươi cũng phải cố gắng mới được, có hiểu không?
Ngữ khí không hề khách khí, giống như cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới vậy, lập tức sắc mặt của đám người Chiến gia liền nhục nhã.



Chiến Cuồng cũng không để ý, vẫn mỉm cười như trước:



- Lão phu muốn mời tiểu hữu trợ giúp ta một tay để ta có thể đến Hư Thiên Đỉnh, hóa giải nghi hoặc trăm năm của ta!



Đường Phong nhìn hắn, thần sắc bình thản:



- Chiến lão gia chủ cho rằng ta có khả năng đáp ứng việc này sao?



Hiện giờ địch nhân là Chiến Cuồng muốn tới Hư Thiên Đỉnh để khám phá một tầng cuối cùng kia, trong thiện hạ còn có ai là địch thủ nữa. Đoạn Vô Ưu đã không thể chế ngự, vậy không phải hắn muốn làm gì thì làm sao?



Chiến Cuồng nhướng mày:



- Lão phu cho rằng có thể được. Việc tại bởi người. Tuy rằng trước đây Chiến gia và tiểu hữu Đường Phong có chút chuyện không được thoải mái nhưng người trong giang hồ ân cừu luôn sảng khoái, ta nghĩ tiểu hữu cũng không phải hạng người tức giận những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần tiểu hữu chỉ điểm, tất cả những người Chiến gia của lão phu đắc tội qua tiểu hữu đều bị trừng phạt nghiêm khắc, đồng thời sau này Chiến gia vĩnh viễn là bằng hữu tốt của ngươi, là bằng hữu tốt nhất!



Mấy nghìn người vây tụ tại đây nghe được lời này nhất thời rối loạn lên, đại đa số bọn họ không biết Đường Phong, chỉ nghe đồn danh hào của hắn ở bên ngoài mà lại còn là danh hào không tốt. Ma Đầu a, giết người như rơm rác, tội ác chồng chất, người như thế thì có gì tốt?



Hiện giờ điều kiện Chiến Cuồng đưa ra rất thành khẩn, nói rõ là muốn giảng hòa với Đường Phong. Nếu như Đường Phong thực sự nguyện ý giải hòa cùng hắn thì chuyện tình này có thể bớt được phiền phức.



Không chỉ đám người ở dưới khẩn trương mà ngay cả Lệ Khinh Dương ở trên không trung cũng lén lút nhìn Đường Phong, ngược lại Liễu Như Yên xuy một tiếng, vẻ khinh thường không cần nói cũng biết.



- Trừng phạt nghiêm khắc?



Đường Phong híp mắt lại:



- Làm sao trừng phạt nghiêm khắc?



Chiến Cuồng nói:



- Tiểu hữu cứ việc nói trừng phạt như thế nào để hết giận!



Đường Phong nhếch miệng cười:



- Ta muốn Chiến Khôn chết, ta cũng muốn Chiến Vô Song chết!



Người trước đánh thương nặng Linh Khiếp Nhan, thù này phải báo, người sau đánh chủ ý tới nữ nhân của chính mình, đồng thời nhiều lần gây sự với chính mình, người như thế giữ lại là tai họa. Cho nên hai người này bắt buộc phải chết.



- Làm càn!



Lời của Đường Phong vừa mới dứt, một tiếng gầm lên giận dữ truyền tới từ phía Chiến gia, đó chính là thanh âm của gia chủ Chiến gia hiện giờ - Chiến Sơn Nhạc.



Chiến Khôn là bào đệ (em ruột) của hắn, Chiến Vô Song là nhi tử của hắn, một câu của Đường Phong liền muốn cả hai bọn họ chết, làm sao Chiến Sơn Nhạc có thể đáp ứng được?



- Câm miệng!



Chiến Cuồng nhẹ nhàng trách cứ một tiếng, Chiến Sơn Nhạc vội vã cúi đầu xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Phong mang theo một loại cừu hận thấu xương và sát ý mạnh mẽ.



- Hai điều kiện này thế nào?



Đường Phong thích thú nhìn Chiến Cuồng.



Chiến Cuồng cười khổ một tiếng:



- Tiểu hữu cho lão phu một nan đề a. Nếu như lão phu đáp ứng hai nan đề này thì lão phu phải giết chết hai người nối dõi trọng yếu, điều kiện của tiểu hữu có chút ép buộc.