Vô Thường

Chương 1230 : Táng tận thiên lương

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Ba một tiếng vang vọng, Hà Hương Ngưng bị đánh văng đi, thân thể mềm mại nặng nề ngã xuống dưới đất, không khỏi kêu thảm một tiếng.



- Ta xxx!



Trong nháy mắt Đường Phong sôi máu bốc lên đầu, cái cổ nổi gân xanh, hai mắt đỏ dậm, thân hình chợt lóe liền xông ra ngoài.



Cho dù biết rõ xông tới là chịu chết, hắn cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn nữ nhân của chính mình bị người khác đánh!



- Tới tốt!



Trước mắt Chiến Cuồng sáng ngời, hắn chỉ biết Đường Phong thiếu kiên nhẫn, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của người dùng tình. Tại thời điểm Đường Phong có động tác, một bàn tay to cách khoảng cách mấy dặm bắt tới Đường Phong.



- Mơ tưởng thực hiện được!



Đoạn Vô Ưu giận dữ quát một tiếng, bấm tay bắn mạnh, ba ba ba, tiếng vang liên tiếp truyền đi, chỉ kình vô thượng đánh úp vào bàn tay Chiến Cuồng.



Thực lực hai người tương đương, nếu như Đoạn Vô Ưu dốc hết sức trở lại mà nói, cho dù Chiến Cuồng có mạnh hơn nữa cũng không có biện pháp nào.



Thừa cơ hội, Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên, cả hai Đại Sát Thần, Lôi Tẩu, Âu Dương Vũ đều lao ra, trực tiếp giữ lấy Đường Phong, mạnh mẽ kéo trở lại.



- Buông!



Thanh âm của Đường Phong trầm thấp, giống như mãnh thú bị tù, trong lỗ mũi thở ồ ồ, một tiếng nói có vẻ bạo lực điên cuồng, dật tán bốn phía, sát khí lẫm nhiêm, hai con mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm vào Chiến Vô Song trên tường thành, nhãn thần như muốn ăn thịt người.



- A, Phong nhi con bình tĩnh một chút!



Diệp Dĩ Khô vội vã truyền cho Đường Phong một tia cương khí băng hàn, trợ giúp thần thức của hắn tỉnh táo.



- Ha ha ha!




Nàng tin tưởng, tao ngộ của Hà Hương Ngưng cùng với chính mình không sai biệt nhiều, đều là bị hắn cự tuyệt, có thể thời gian trôi qua như vậy, hắn không còn nhớ tới chính mình, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là trong lòng mình có hắn, vậy là đủ rồi.



Hắn đang nhìn! Ta muốn dùng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cho hắn biết lòng ta! Sau đó… không tiếc nuối chết đi!



- Tốt tốt tốt!



Chiến Vô Song hơi có chút thất thần, một lát sau thần sắc càng thêm hung tợn ngoan lệ:



- Nữ nhân nguyên lai cũng có cốt khí, để xem cốt khí của các ngươi có thể kiên trì tới lúc nào!



Ba… Gương mặt của Trang Tú Tú sưng đỏ, một lần nữa bị đánh bay ra.



Đánh xong cái tát này, Chiến Vô Song không vội vã động thủ một lần nữa, ngược lại lạnh lùng nhìn sang Hà Hương Ngưng một bên.



Hà Hương Ngưng khẽ cười một tiếng, run rẩy đứng lên, sau đó kiên định không hối hận trở lại trước mặt Tiêu Thiên Tuyết.



Ba…



Ba… Ba…



Một tiếng lại một tiếng vang vọng truyền đi, mỗi một lần đều có người bị đánh văng, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú giống như hai bao cát, sau khi bị đánh lại đứng lên, thay phiên nhau che trở trước mặt Tiêu Thiên Tuyết, khiến trái tim Tiêu Thiên Tuyết tan nát.



Nếu không phải nàng mang thai, không dám vọng động, nàng đâu nhẫn tâm để hai nữ nhân không tính thân quen này che chở cho chính mình.



Mau tới cứu các nàng đi, nước mắt Tiêu Thiên Tuyết chảy dài, nếu không cứu các nàng, các nàng sẽ phải chết!



Một màn cực kỳ tàn ác, táng tận thiên lương này khiến trong lòng mọi người rất không phải tư vị.