Vô Thường

Chương 1239 : Viện quân

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


- Làm gì vậy?



Đường Đỉnh Thiên vô tội muốn chết.



- Sắp sinh rồi! Tất cả nam nhân không được vào!



Thanh âm kinh hỷ của Diệp Dĩ không từ bên trong truyền đến.



Thần sắc Đường Đỉnh Thiên ngẩn ra, đột nhiên cười ha ha:



- Sắp sinh rồi? Ta phải làm gia gia rồi? Là nam hay nữ?



Một đám người nghe xong không khỏi thần sắc tối sầm, hiện tại còn chưa sinh? Ai biết là nam hay nữ.



Chỉ là bầu không khí túc sát khẩn trương bởi vì một chuyện vui vẻ này khiến hòa tan không ít.



Trong địa lao, tay chân Đường Phong luống cuống, nhìn Diệp Dĩ Khô cản đường hỏi:



- Làm bao bây giờ? Làm bao bây giờ?



- Con gấp cái gì?



Diệp Dĩ Khô dở khóc dở cười:



- Đi gọi Tứ Nương đến, con cũng đi ra ngoài, tìm chút nước nóng.



- Vâng!
Rắc rắc một tiếng vang vọng, máu tươi văng tung tóe, cái đầu của vị cao thủ Chiến gia kia nhất thời biến mất không thấy, trong miệng hổ vang lên tiếng nhấm nuốt, máu tươi đỏ sẫm theo khóe miệng chảy xuống.



Nhìn thấy một màn này, mọi người không ai là không quen việc máu tanh, bình sinh giết không ít người, nhưng giờ khắc này vẫn có một loại cảm giác lông tóc dựng đứng, không ít người có sức chịu đựng tâm lý kém một chút, trực tiếp nôn mửa tại chỗ.



Quá tàn nhẫn, quá máu tanh, hoàn toàn vượt qua điểm giới hạn có thể chịu đựng.



Giết người đầu chỉa xuống đất, nhưng bị một đầu linh thú ăn tươi rõ ràng như vậy, cũng thực sự quá mức bi kịch đi.



Oanh, cùng với một tiếng nổ, đại địa khẽ run lên, mọi người đang lúc đờ ra hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy trong vòng tròn huyết hồng lại xuất hiện thêm một hoạt mạch hình thể khổng lồ, lúc hoạt mạch này xuất hiện, sóng vai đứng với đại tinh tinh, nhìn về phía Đường Phong cách đó hơn mười trượng.



Chúng nhiều ít có điểm lý tính, thời điểm rơi xuống không lập tức đại khai sát giới, mà là chờ đợi mệnh lệnh của Đường Phong.



Đường Phong vội vàng vọt tới, phân phó một tiếng với đại tinh tinh, lại căn dặn bạch hổ vài câu, lúc này mới yên lòng.



Vô luận là hoạt mạch hay linh thú đều có linh trí của chính mình, có thần trí tự nhiên có thể câu thông, Đường Phong rất sợ những đại gia hỏa này giết tới nghiền, không phân biệt người nào vói người nào, vậy thì quá mức buồn cười rồi.



Đại tinh tinh tuân lệnh, sảng khoái chấp hành, bạch hổ cũng khinh biệt liếc mắt nhìn Đường Phong, tư thái ưu nhã liếm liếm máu tươi nơi khóe miệng, trong mắt lấp lánh hung quang.



Nếu không phải trên người Đường Phong có Thiên Cơ Ấn, sợ rằng bạch hổ không thèm để ý tới hắn.



Trong vòng tròn huyết hồng, cuồn cuộn không ngừng xuất hiện hoạt mạch và linh thú cường đại, dưới sự điều hành của bạch hổ và đại tinh tinh, những viện quân này có thể cấp tốc nhận ra được đâu là địch đâu là bạn.



- Chiến gia… xong!



Lông tóc toàn thân Lệ Khinh Dương dựng thẳng đứng, cột sống từng đợt gió lạnh thổi sưu sưu. Nguyên bản hắn và Cổ U Nguyệt canh giữ trước cửa địa lao, chiến đấu với cao thủ Chiến gia, thế nhưng khi đại quân hoạt mạch và linh thú xông tới, nhất thời hai người được giải phóng.