Vô Thường

Chương 14 : Mua thuốc

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


Sau khi nhìn thấy bảng danh sách dài dằng dặc kia, Bảo Nhi và Mộng Nhi cảm thấy đầu mình cũng to ra.



Tất cả đều là những loại thảo dược thoạt nhìn khá bình thường, có thuốc bổ, thuốc trị thương, còn có vài loại thảo dược Mộng Nhi chưa từng nghe qua bao giờ.



Bảo Nhi nghi hoặc hỏi:



- Phong thiếu gia, ngài mua nhiều như vậy để làm gì?



- Toàn bộ đều hữu dụng.



Đường Phong đứng dậy, nở một nụ cười mê chết người không đền mạng, một tay khẽ nâng cằm của hai nàng, nhẹ nhàng nói:



- Lúc mua thảo dược không được để người khác phát hiện, đây là bí mật riêng của chúng ta, đã biết chưa?



Khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai nháy mắt đỏ bừng, vội vàng gật đầu.



Tiểu nha đầu, thiếu gia ta ngay cả nhan sắc cũng bán đứng, không tin là không làm gì được các ngươi!



Chờ hai nữ hài kia đi rồi, Đường Phong thầm mắng mình một tiếng vô sỉ quá là vô sỉ!



Kì thực số thảo dược kia bị người khác phát hiện cũng không sao, trên đó đa phần đều là thuốc bổ và thuốc trị thương mà thôi, nhưng nếu đem trộn lẫn với vài thứ hỗn tạp khác, lập tức có thể biến thành độc dược.



Cẩn thận vẫn hơn, có thể không bị người khác phát hiện thì cứ tận lực không để ai phát hiện.




Đường Phong cũng không muốn tiết lộ bí mật này, có những việc, che giấu vẫn tốt hơn.



Hiện tại vẫn còn khá sớm, chỉ mới giữa trưa mà thôi, Đường Phong nói một tiếng với Bảo Nhi và Mộng Nhi xong, liền rời Yên Liễu các.



Mục tiêu của Đường Phong lần này chính là nam nhân họ Liễu kia!



Kể từ sau chuyện ba ngày trước, cả Thiên Tú đều truyền tai nhau chuyện hắn thay đổi thế nào, từ một ngụy thiếu nữ xinh đẹp khiến ai nhìn thấy liền nổi da gà rơi đầy đất, lột xác biến thành một mỹ thiếu niên phong thần tuấn lãng, chuyện này thật sự đã trở thành đề tài nóng hổi hàng đầu.



Nữ nhân rất thích tán chuyện, nhất là một đám nữ nhân thích buôn chuyện tụ lại một chỗ!



Đường Phong đi ra lần này, dọc đường đi chịu đủ loại ánh nhìn còn khoa trương hơn lần trước, có thể mọi người đều biết nam nhân này chính là Đường Phong nên cũng chưa làm khó dễ gì hắn. Mặc kệ là đệ tử nội tông hay ngoại tông, tất cả đều tụm năm tụm ba đứng xa xa nhìn hắn, cả đám xì xào bàn tán không ngừng.



Thỉnh thoảng lại có vài câu lọt tán dương vào tai của Đường Phong.



Cả nhóm nữ hài oanh oanh yến yến, gầy béo đều đủ cả, trừ ra mấy vị chấp sự nhị đại đệ, còn lại đều là tam đại để tử trẻ tuổi, cho dù cộng cả hai kiếp làm người của Đường Phong lại cũng không quá ba mươi, bị ánh mắt chăm chú nóng rực của nhiều nữ hài nhìn như vậy, cước bộ cũng không nén nổi có chút nhẹ lướt, cả người hơi thiếu tự tin.



Vất vả chịu đựng đến khi ra đến nội vị trí khá vắng vẻ ở ngoại tông, Đường Phong mới kìm lòng không nổi mà thở ra một hơi.



Đây là một trong những địa phương mở cửa cho ngoại nhân tham quan nên có không ít nhã sĩ phong lưu cùng cương sĩ qua lại trong này, hoặc là thưởng thức phong cảnh của Thiên Tú, hoặc là thuê một chiếc thuyền nhỏ ra giữa Dạ Vũ hồ thả câu. Thỉnh thoảng lại ngâm lên mấy câu thơ để hấp dẫn sức chú ý của đệ tử Thiên Tú.



Rốt cùng thì ở trong này Đường Phong cũng không còn là người quá gây chú ý nữa.