Vô Thường

Chương 166 : Gặp lại tứ quý thành chủ (thượng)

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


chỉ trong nháy mắt, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, máu tươi vẩy ra, cả thân thể bị Khiếu Thiên Lang cắn thành hai đoạn, nửa trên và nửa dưới rơi ở hai vị trí khác nhau.



Tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc vẫn không ngừng phát ra từ miệng của tiểu nhị, hắn dùng hai tay chống nửa người trên của mình, khuôn mặt không cảm lòng và hối hận, hắn vẫn còn có chút không dám tin, lầm bẩm nói:



- Ta chỉ bắt vài con Linh Thú.tại sao đối xử với ta như vậy?



Tại sao lại có nhiều Linh Thú cường đại như vậy đến báo thù như vậy?



Hơn nữa, nhưng lần này có vẻ hơi quá lớn rồi. Ta bất quá chỉ là một tên tiểu nhị, ta có tư cách này sao?



Khiếu Thiên Lang điên cuồng hét lên một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua mấy người chưởng quỹ, trong mắt nó đầy sát cơ, sau một khắc, vô số Linh Thú liền xông tới, mở ra cái miệng lớn đầy nanh nhọn, tiếp đón trên người đám người người này. Trong nhất thời, máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong mảnh rừng rậm này, thật lâu vẫn không ngừng lại.



Mỗi người đều bị vài con Linh Thú cắn chết, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, những con Linh Thú kia tranh nhau cắn xé, nuốt tươi những khối thịt mình giành được, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.



Trước khi chết, trong đầu chưởng quỹ không khỏi nhớ lại lời của dã nhân kia nói trước khi đi. Hắn đột nhiên phát hiện ra, lời nói của dã nhân đó rất có đạo lý, ác hữu ác báo, Linh Thú cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn, bắt nhiều sẽ có báo ứng.



Không được bao lâu, vụng đất này đã bị nhuộm thành một màu đỏ sậm, trên mặt đất chỉ còn sót lại mấy mảnh quần áo và vài đoạn xương. Tên tiểu nhị bị cắt thành hai khúc cũng không tránh được vận mệnh này, bị linh thú tranh nhau cắn xé.



Khiếu Thiên Lang từ từ đi tới bên cạnh lồng tre, nó há mồm cắn tan cái lồng, thả mấy con Linh Thú sơ sinh bên trong ra, những Tiểu Linh Thú này sinh ra chưa được bao lâu, hiện tại không có cha mẹ chăm sóc, chúng chỉ có thể dựa vào chính mình, ở nơi nhược nhục cường thực này, có lẽ chúng cũng không sống được bao lâu, nhưng lúc này Khiếu Thiên Lang cũng không quan tâm nhiều như vậy, nó chỉ muốn tìm Đường Phong báo thù.



Nhìn về hướng Đường Phong đã rời đi, Khiếu Thiên Lang tru lên một tiếng, dẫn đầu đàn Linh Thú chạy về phía Thiên Tú Tông.



Phía sau nó là cả một đội nhân mã, vô số linh thú điên cuồng chạy sát theo vua của chúng.



Đường Phong cũng không nghĩ tới, một câu nói đùa của mình lại có thể thành sự thật. Nếu hắn biết được cũng không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Lúc này hắn vẫn đang vận hết tốc lực chạy về Thiên Tú, hoàn toàn không hay biết chuyện tình phát sinh phía sau.



Càng đến gần Thiên Tú, tâm tình Đường Phong lại càng hưng phấn. Thời gian vào Khúc Đình Sơn thật sự quá dài, đoán chừng đã qua hai tháng rồi, thời gian lâu như vậy không có tin tức của mình, chắc hẳn cô cô đang lo lắng lắm.



Trên thế giới này nếu như có người để cho Đường Phong nhớ thương thì đó chính là cô cô hắn và Bạch Tiểu Lại.



Hắn nhất định phải mau chóng chạy về Thiên Tú, báo cho cô cô biết hắn vẫn bình an.



Giương mắt nhìn lên, Thiên Tú đã gần trong gang tấc, nơi này chính là ngọn núi nhỏ mà mình và Bạch Tiểu Lại từng tới tu luyện, đây là tảng đá mình đã ngồi, Bạch Tiểu Lại thì ở bên cạnh, cả ngày không nói lời nào, không ăn không uống để chờ mình.



Hồi tưởng lại, mọi việc cứ như mới diễn ra ngày hôm qua, nơi này dường như vẫn còn vương lại hương thơm trên người Bạch Tiểu Lại.



Đường Phong chưa từng trải qua yêu đương gì cả, nhưng có thể nói, hắn và Bạch Tiểu Lại có thể là lâu ngày sinh tình. TÌnh cảm này có thể nói là nước chảy thành sông, nhưng hiện tại nàng đã trở về Bạch Đế Thành, để lại trong lòng Đường Phong nỗi nhớ khôn nguôi
- trở lại chưa chắc đã là tốt đâu!



Đường Phong vừa nghe lời này lập tức sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được mấy ánh mắt không có hảo ý đang nhìn mình chằm chằm, nhìn về phía mấy ánh mắt này, Đường Phong không khỏi có chút kinh ngạc.



Chín đạo thân ảnh bay ra từ trong Thiên Tú. Trừ năm người mình biết ra còn có bốn người khác, mà mấy đạo ánh mắt có chút bất thiện chính là bốn người này. Sở dĩ Đường Phong kinh ngạc là vì mình biết bốn người này.



Bốn người này chính là Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế Thành đã từng tham dự cuộc chiến Thần Binh lần trước!



Sắc mặt Đường Phong không đổi nhưng trong lòng thì máy động. Lúc đó mình bày kế đánh tráo Thần Binh thành Thiên Binh, nhưng cũng không có ai phát hiện ra. Bây giờ Tứ Quý thành chủ lại xuất hiện ở Thiên Tú, hơn nữa rõ ràng bọn họ đến tìm mình, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện lần trước?



Sự thật cũng đúng như Đường Phong suy đoán, sau khi Tứ Quý thành chủ giết chết Lâu Mãn Kinh, thành công đoạt được cái gọi là “Thần Binh”, không được bao lâu thì bọn họ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.



Cấp bậc của Thần Binh và Thiên Binh chênh lệch quá lớn, chỉ cần hơi chú ý một chút là có thể nhìn ra được. Lúc ấy bọn họ vừa đoạt được Thần Binh, sợ hai trưởng lão của Thiên Công Sơn Trang không giữ lấy lời, âm thầm đánh lén, cho nên liền vội vàng chạy về phía Bạch Đế thành.



Sau khi chạy được nửa canh giờ, Dương Xuân tâm tình kích động, muốn nhìn hình dáng thật sự của Thần Bình, nhưng sau khi nhìn thấy, tâm linh của hắn lập tức bị đả thương nặng nề!



Thanh Thần binh kia chẳng qua chỉ là một thanh Thiên binh đại đao mà thôi.



Mấy người đầu óc mơ hồ, dù nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Thần Binh lại biến thành Thiên Binh được.



Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu họ chính là Lâu Mãn Kinh đã đánh tráo Thần Binh rồi, nhưng sau khi Lâu Mãn Kinh chiếm được Thần Binh, sáu vị Thiên giai thượng phẩm cao thủ vẫn truy đuổi sát phía sau, hắn căn bản không có cơ hội đánh tráo, hắn cũng không thể chơi trò này trước mặt sáu vị Thiên giai cao thủ mà không bị phát hiện.



nghĩ như vậy, nhưng vì điều tra rõ chân tướng, bốn người lập tức thay đổi phương hướng, trở lại nơi Lâu Mãn Kinh bị trọng thương. Sau khi trở lại thì bọn họ đã thấy Lâu Mãn Kinh đã sớm chết, không còn hơi thở nữa.



Lúc mấy người đuổi theo Lâu Mãn Kinh, bọn họ cũng đều biết phía sau còn có ba người, chính là bọn Trần Vô Xá, Lâu Mãn Kinh chết nhất định có liên quan tới bọn họ.



Nhưng bây giờ Lâu Mãn Kinh đã chết, bọn họ còn có thể tìm ai để hỏi chuyện Thần Binh chứ?



Còn nữa, Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế Thành đồng thời xuất động, không tiếc đắc tội hại vị trưỡng lão của Thiên Công Sơn Trang, trải qua thiên tân vạn khổ mới đoạt được Thần Binh tới tay, nhưng sau đó lại phát hiện ra đó chẳng qua chỉ là một thanh Thiên Binh! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những bốn người bọn họ xấu mặt, hơn nữa còn liên lụy đến danh dự của Bạch Đế Thành, làm cho anh hùng thiên hạ cười nhạo Bạch Đế Thành. Bọn họ cũng không muốn như vậy.



cũng chính vì nguyên nhân này mà bọn họ cũng không thể không câu nệ gì mà tìm ba người Trần Vô Xá để hỏi thăm, huống chi, ba người bọn họ cũng đã sớm rút khỏi cuộc chiến, cũng không cách nào chiếm được thần binh.



không giải thích được, Tứ Quý thành chủ đành ngậm hồ hòn làm ngọt, rốt cục im lặng không hỏi đối với chuyện này.



Bốn người có chút ủ rũ trở về Bạch Đế Thành, sau khi hồi báo một tiếng với thành chủ Bạch Liên Tâm, tất cả đều nhất trí dấu chuyện này ở trong bụng, không ai được phép nói ra. Xuân thành chủ càng nghĩ lại càng buồn bực, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng