Vô Thường
Chương 183 : Thập diện mai phục (thượng)
Ngày đăng: 21:40 21/04/20
Tiếng động này trực tiếp át đi tiếng hoan hô khiến ánh mắt mọi người cũng chú ý đến gian phòng.
Thang Phi Tiếu tức giận quát lên:
- Chẳng qua chỉ là kỹ nữ ra ngoài buôn bán phong tình, lại có mặt mũi lớn như vậy sao, bắt chúng ta chờ lâu như vậy. Hiện tại mượn vài tiếng đàn rắm chó tới để hí lộng chúng ta sao?
Đường Phong rụt đầu lại, thầm nghĩ Tiếu thúc thật là trực tiếp quá rồi.
Đoạn Thất Xích cũng ở một bên âm dương quái khí nói theo:
- Tiếng đánh rắm của đại ca ta còn dễ nghe hơn cả tiếng đàn của ngươi nữa.
Hai huynh đệ sau khi nói xong thì liếc mắt nhìn nhau rồi cười ha ha một cách quái dị.
Đây chính là gây sự trắng trợn, bới móc không nói đạo lý.
Tiếng cười của hai người chưa dừng lại đã khiến vô số người tức giận. Trong nhất thời, Túy Xuân Lâu trở nên ầm ĩ. Mọi tiếng mắng chửi la hét đều hướng về hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.
Hai người binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, không để ý tới những người này, chỉ dùng lời nói công kích Thi Thi cô nương.
- Hai tên vương bát đản kia, dám vù nhục Thi Thi cô nương, ta liều mạng với các ngươi
Một thiếu niên thanh tú thoạt nhìn yếu đuối đứng dậy chỉ về phía gian phòng của Đường Phong mà mắng. Vừa nói vừa đứng dậy lao tới bên này.
người này vừa động, lập kích động không ít thanh niên lòng đầy căm phẫn. những người này cũng muốn thể hiện uy phong trước mặt Thi Thi cô nương. Bất kể người nào, cho dù già trẻ, cơ hồ có một nửa người hùng hổ đi tới bên này.
Thang Phi Tiếu không chút sợ hãi, một cước đạp lên lan can lầu hai, xắn tay áo lên nói:
- Quân tử động khẩu không động thủ. Nếu các ngươi dám đi lên thì đừng trách đại gia ta bè gãy xương các ngươi.
Hiện tại hắn chỉ ước gì những người này tìm đến mình gây phiền toái. Một khi chuyện vỡ lở ra vậy có thể buông tay buông chân đại náo một phen rồi. Mục đích hôm nay có thể đạt được.
Bọn họ chẳng qua là một đám thanh niên học đòi văn vẻ, chỉ muốn chiếm lấy phương tâm mỹ nhân thôi thì làm sao nhận thấy được cái gì là Thiên sát địa thí? nghé con không sợ cọp, những tên này sao có thể tự bôi xấu mặt mình trước mặt nữ nhân mà mình hâm mộ kia chứ? Mắt thấy Thang Phi Tiếu lớn lối như vậy, mọi người lại càng thêm hùng hổ.
Nhưng là bọn họ chưa đi được mấy bước thì tiếng đàn của Thi Thi cô nương lại vang lên một lần nữa, giống như cơn gió nhẹ thoảng qua mặt mọi người, giống nhưu tiếng leng keng của sơn tuyền, hoàn toàn hóa giải phẫn nộ trong lòng mọi người.
Nàng cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng mỗi người đều có thể biết được điều nàng muốn biểu đạt. Đó chính là mọi việc hay cứ dĩ hòa vi quý.
Đám người tiến lên nửa bước rồi không đi nữa. Tất cả mọi người đều ngửa đầu căm tức nhìn Thang Phi Tiếu .
Đoạn Thất Xích ở phía sau nhẹ giọng nói:
- Thật không đơn giản nha, không ngờ tiểu cô nương này còn thủ đoạn lợi hại như vậy, đúng là không đơn giản mà.
- Xin hỏi vị công tử này, khúc đàn ngài vừa gảy tên gọi là gì?
- Tên của nó là thập diện mai phục.
Đường Phong đáp.
Lời kia vừa thốt ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rõ ràng cảm nhận được người trung niên phụ nhân kia liền khẩn trương, ánh mắt cũng âm trầm hơn.
- Hay cho một khúc thập diện mai phục, tiểu nữ cam bái hạ phong.
Thi Thi cô nương tán dương không keo kiệt chút nào, có thể đàn lên một khúc đàn thu hút tâm trí của nhiều người như vậy, nàng tự biệt mình vô luận là thế nào cũng không thể làm được như vậy, những nam nhân này sở dĩ bị tài đánh đàn của nàng hấp dẫn, có phần lớn là bởi vì nghĩ rằng nàng là mỹ nữ mà thôi.
- Thi Thi cô nương quá khen.
Đường Phong ngồi ở bên trong gian phòng lầu hai mở miệng nói
- Ta và ngươi đều biết nói về tài nghệ, ngươi cao hơn ta không chỉ một bậc.
Dù sao nam nhân cũng không thể tinh thông đàn hát. Đường Phong chẳng qua chỉ biết biết chút mà thôi, không thể tốt hơn Thi Thi cô nương được.
- Chẳng qua là...
- Chẳng qua là sao?
- Tâm hồn Thi Thi cô nương không ở đây, cô không thuộc về chốn phong hoa tuyết nguyệt này nên gảy đàn thì khúc nhạc tự nhiên không tương ứng ý cảnh. Còn ta thì không giống, đả đả sát sát chuyện như vậy ta làm hơn nhiều. Ta hiểu rõ sát cơ, cảm thụ được sát cơ. Như vậy một khi so sánh thì Thi Thi cô nương ngươi tự nhiên hội ở vào thế yếu.
Trên đài, hai tròng mắt Thi Thi cô nương thoáng chớp hai lần, toát ra một thần sắc kinh ngạc. Chưa bao giờ có nam nhân nào lại nói với nàng như vậy. những nam nhân tới đây tìm nàng đều mơ ước giật khăn che mặt của nàng xuống ôm nàng lên trên giường, không có người nào ngoại lệ.
Nhưng hôm nay có một người nói cho nàng biết, tim mình không ở nơi này, mình không thuộc về cái nơi này. Điều này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc, trong lòng cũng trở nên chua xót. Ai, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đã lại nhìn ra, tại sao không phải là người khác? Thần sắc Thi Thi nhất thời ảm đạm rất nhiều, cười lớn nói:
- Vị công tử này thật biết nói đùa, Thi Thi là người trong phong trần nên ở nơi đây làm việc.
Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên gỡ một đóa hoa xuống, đưa cho phụ nhân trung niên đứng bên cạnh.
Phụ nhân trung niên nháy mắt ra dấu, Thi Thi nhẹ cắn môi khẽ gật đầu, sau đó đi về phía sau đài cao, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Phía dưới mọi người nhất thời náo loạn, hô to gọi nhỏ:
- Thi Thi cô nương sao lại đi thế? Còn chưa tới nửa canh giờ mà?
Mỗi khi Thi Thi ra ngoài biểu diễn đều khoảng nửa canh giờ nhưng hôm nay vẫn chưa tới một nửa thời gian, lại đi ra, những người này làm sao đồng ý.