Vô Thường
Chương 185 : Ân thi thi
Ngày đăng: 21:40 21/04/20
Đường Phong nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Thi Thi cô nương hẳn là biết được thân phận của ta.
Thi Thi chần chờ một chút, lập tức nói:
- Trong thành Tĩnh An, nam nhân có thể anh tuấn như thế này thì sợ chỉ có một người là Thiên Tú Đường Phong thôi.
Không thừa nhận, cũng không coi là phủ nhận, Thi Thi đã đem câu hỏi ngược về phía Đường Phong.
- Ta có thể hỏi một chút không? Tại sao cô nương lại nhìn trúng ta? Chẳng lẽ chỉ vì khúc đàn này?
Thi Thi cô nương giận dôi nhìn Đường Phong một cái, chậm rãi nói:
- Thiếu nữ trong lòng hoài xuân gặp phải nam nhân mình thích có điều gì không đúng. Thi Thi thân là người trong phong trần, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy thay vì sau này phải trao với nam nhân mình không thích không bằng hôm nay dâng hiến cho Đường công tử.
Đường Phong cười khẽ một tiếng:
- May mà cô nương không chấp nhặt. Là do tại hạ đường đột rồi.
- Có thể quen biết trong biển người thế này, coi như là một loại duyên phận, Đường công tử, chúng ta uống một chén.
Thi Thi vừa nói vừa cầm chén rượu đưa cho Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận, thản nhiên nhìn vào chén rượu, lại nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong mắt có chút bỡn cợt.
Thi Thi tránh ánh mắt đi chỗ khác, ngửa đầu uống cạn chén rượu của mình, ôn nhu nói:
- Thi Thi xin kính trước.
Đường Phong cười nói:
- Thi Thi cô nương có tửu lượng tốt thật.
Người ta là phụ nữ còn uống hết, nếu Đường Phong không uống thì không phải là nam nhân, nên hắn cùng ngửa cổ cạn sạch.
Thi Thi lại rót đầy hai chén, nói tiếp:
- Chén thứ hai này, Thi Thi uống vì có thể gặp được người nhân trung chi long làm nhập màn chi tân (ý nói thân thiết, khách có thể vào chốn riêng tư của chủ)
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
- Ta không phải ác nhân, ta là người tốt, vì ta đã cứu vớt Thiên Tú, giúp cho mấy ngàn nữ tử kia sống yên bình. Thế giới này không có trắng đen tuyệt đối, còn có màu xám ở giữa hai loại đó nữa. Người tốt cũng phải chết, cô nương đã từng nghe người tốt sống không thọ, tai họa là do trời sao? Ta không cần làm người tốt chết sớm, ta chỉ có thể làm ác nhân gây ra tai họa cho người khác, đây là đạo sinh tồn của ta.
- Chẳng lẽ không thể giải quyết mà không không cần giết người sao?
- Còn có biện pháp khác sao?
Đường Phong hỏi ngược lại.
- Đánh rắn không chết bị cắn ngược, thả hổ về rừng họa về sau. Ta tha bọn hắn một mạng, ai dám đảm bảo bọn hắn sau khi khôi phục sẽ không quay lại cắn ta một phát?
Thi Thi cô nương chớp chớp mắt, nhất thời á khẩu, lời nói của Đường Phong rất khó nghe, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý.
Nhân lúc này, Đường Phong đem đóa hoa nhận được từ phụ nhân lúc trước đặt trước mặt của Thi Thi.
Thần sắc của Thi Thi lập tức hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Đường Phong.
Đường Phong nhìn cô gái gần trong gang tấc, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng:
- Túv Mộng La, loại hoa này tuy không có độc tính, nhưng nếu đốt đàn hương lên thì có thể kết hợp tạo ra một loại mùi vị có thể làm đầu óc mờ mịt. Hai loại bình thường, khi kết hợp lại cho ta kết quả khó tưởng tượng, giống như đạo lý không thể ăn hải sản cùng lúc với trái cây.
- Công tử, người đang nói gì?
Thần sắc Thi Thi nhất thời trở nên bối rối.
- Có phải nàng đang nghĩ là kỳ quái đúng không, tại sao lúc này ta còn chưa ngã gục phải không? Trong ba chén rượu kia nàng bỏ không ít độc nhỉ?
Đường Phong cười rất tươi.
sắc mặt Thi Thi rốt cục thay đổi:
- Thì ra ngươi đã sớm phát hiện ra.
- Không ai dám chơi độc trước mặt ta cả.
Đường Phong khinh miệt nhìn đối phương.