Vô Thường
Chương 192 : Chia linh thú (thượng)
Ngày đăng: 21:40 21/04/20
Trên con đường đi về Thiên Tú, Đường Phong và hai đại sát thần vừa đi vừa trò chuyện, Linh Khiếp Nhan nằm trên lưng Đường Phong, lưỡi nhác giả vờ ngủ.
Đi sau mấy người này là mấy con linh thú đã trưởng thành, cái bóng đổ dài trên mặt đất.
Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia, bây giờ không có người ngoài, nói một chút cho bọn ta biết rốt cuộc ánh mắt của nha đầu kia có cái gì huyền bí, ta thế nào cũng cảm thấy nàng ta không giống người bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta vẫn là người bình thường.
Đoạn Thất Xích đứng một bên nói:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Đường Phong nói:
- Nàng ta đúng là người bình thường, mặc dù đã từng tu luyện qua nhưng căn bản không luyện được thứ gì ra hồn, trong cơ thể không tồn tại chút linh khí nào cả.
Tiếu thúc ngạc nhiên nói:
- không có thực lực thì sao có thể hù dọa đám nam nhân nhìn vào nàng ta thành bộ dạng như vậy?
- nhãn tình của nàng, thật giống như muốn người ta trầm mê trong đó, trời sinh một đôi mị nhãn, nàng có thể thi triển được Mị Thuật, khiến người khác lâm vào ảo giác, lúc ta và nàng uống rượu suýt chút nữa cũng bị trúng chiêu.
Lúc Đường Phong nói những lời này, trong đầu không tự chủ được nhớ lại cảnh đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nhìn nhau một cái, hai người cũng cảm thấy hơi khiếp sợ. Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể, lây kinh nghiệm bao năm hành tẩu của họ thì loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, so với những gì mắt thấy tai nghe đúng là chưa từng gặp.
Mị Thuật, quả thật là có, nhưng cũng cần có thực lực cao thâm làm cơ sở mới có thể làm được, nữ nhân thi triển Mị Thuật không chỉ đơn giản là có nhãn thần quyến rũ, có đôi khi còn cần động tác càn rỡ, thậm chí còn có người bôi loạn đủ loại nước hoa đặc biệt lên người để phụ trợ thêm. Nhưng nữ nhân tên Thi Thi này chỉ cần dùng nhãn thần, thậm chí ngay cả dung mạo thật sự cũng bị một lớp lụa mỏng che đi mà cũng có thể làm được loại trình độ này, Mị Thuật của nàng và Mị Thuật của người khác, ai mạnh ai kém vừa nhìn là biết ngay.
Hơn nữa, Mị Thuật do Thi Thi thi triển ra không đơn thuần chỉ là Mị Thuật bình thường, trong đó còn có một chút ảo thuật, bởi vì nhìn những người bị nàng dọa thì thấy rõ là không phải bị sắc đẹp mê hoặc.
những tin tức về đôi mắt của Thi Thi mà Đường Phong lấy được từ trung niên phụ nhân cũng rất mơ hồ, Mị Thuật của Thi Thi rốt cuộc thâm hậu tới mức nào thì ngay cả trung niên phụ nhân cũng không biết được, nhưng Đường Phong dám khẳng định là lúc nàng ta đối phó với mình vẫn chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa còn giữ lại thực lực rất lớn, nếu không thì mình có thể đã không cách nào thoát khỏi ảo cảnh kia được.
Nói ra hết những gì mình biết, Đường Phong vốn hi vọng hai đại sát thần sẽ giải thích cho mình hiểu, nói rõ tình huống thật cặn kẽ, để tránh lần sau có gặp đucợ địch nhân có loại năng lực này thì lúc đó cũng không tới mức bó tay không biết làm gì. chẳng ngờ được hiểu biết của hai đại sát thần về Mị Thuật cũng chỉ là nửa vời, chỉ dồn sức hỏi xem rốt cuộc Đường Phong đã làm chuyện gì trong ảo cảnh.
Đường Phong xem như đã nhìn ra, Đoạn thúc bình thường ra vẻ là người thành thật, kỳ thực bên trong cũng rất muộn tao. Tiếu thúc thì khác, vô luận là bề ngoài hay bên trong cũng đều phong tao như vậy.
Nhưng ba người đều không ngoại lệ, ai cũng tương đối bội phục nữ nhân tên Thi Thi này.
- Ta biết rồi.
Đường Phong gật đầu đáp.
- Phong thiếu gia.. .Người xem này, ở đây có nhiều thứ lạ lắm.
Vu Trung lắp bắp nhát gừng nói, hắn hành sự không tốt, hiện giờ đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, may mắn là Đường Phong không hề truy cứu trách nhiệm, bằng không, hắn làm gì còn mặt mũi nào mà đi học đao pháp của Đoạn Thất Xích nữa đây.
nghe Vu Trung nói vậy, Đường Phong liền phi thẳng qua cửa sổ, liền đó Thang Phi Tiếu cũng theo sát phía sau.
Bên trong phòng đúng là vẫn còn những kẻ mà Vu Trung cử đến. chỉ có điều, giờ phút này họ đều nằm lăn dưới đất, mắt trợn trừng nhìn thẳng về phía trước mặt, khóe miệng đầy dài dớt. nhịp thở aấp sáp, đồng tử đang dãn ra.
Nếu không bị đe dọa đến tính mạng Thi Thi sẽ không ra tay giết người, chẳng qua chỉ là dùng chút thủ đoạn để làm họ sợ hãi mà thôi.
Ngoài ra, trên một bức vách còn có viết mấy chữ lớn màu đỏ tươi, hẳn là dùng máu mà viết. người đã thảo nên những chữ này chắc đã cắn đầu ngón tay để viết lên vách.
Chi gồm có ba chữ:
“Huyết trái huyết..(Nợ máu phải trả bằng máu)
Sau đó vẫn còn vài nét nữa, nhưng chỉ viết nửa chừng rồi dừng lại. Đường Phong ngưng trọng nhìn mấy huyết tự đó, hồi lâu, đột nhiên mỉm cười.
Mặc dù chỉ là mấy chữ đơn giản nhưng qua đó, Đường Phong có thể hình dung ra tâm trạng của Thi Thi lúc viết ra những chữ này.
Nét chữ thứ nhất kiên định, có lực, trong lòng Thi Thi hẳn là tràn đầy hận ý với Đường Phong. vì ba người nhà phu quân tương lai của mình mà báo thù rửa hận.
Đến nét chữ thứ hai thì đã mềm mại hơn, chứng tỏ hận ý trong lòng của Thi Thi đã dần dần suy giảm, tiêu tan, không còn khí thế như trước. Tương tự với nét chữ thứ ba, hoàn toàn không có sát khí, mặc dù là dùng máu để viết, nhưng nét hỗn loạn, không rõ kết cấu, rất khó để đọc ra. Mặc dù cùng kiểu với chữ thứ nhất nhưng phải nói là khác nhau một trời một vực.
Cho đến chữ cuối cùng. Thi Thi không viết nổi nữa, nàng chẳng thể tự ép bản thân mình giữ sự cừu hận này, bởi vì bản thân nàng vốn không phải là người như thế.
Nàng không có chút tình cảm nào với vị phu quân tương lai kia, thậm chí còn là chán ghét. Cái chết của hắn mặc dù do Đường Phong ra tay, nhưng coi như là hắn gieo gió gặt bão. Khi Đường Phong hạ sát hắn, Thi Thi lại có chút cảm giác thanh thản, thư thái.
Dù phụ nhân trung niên đối với mình rất tốt những mới vừa rồi bà ta đã đem mình ra làm lá chắn, hành động như vậy khiến cho còi lòng Thi Thi lạnh lẽo.
-o0o-