Vô Thường
Chương 198 : Lâm nhược diên bị thương
Ngày đăng: 21:40 21/04/20
Tin tức trên giấy rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: Lâm trưởng lão bị thương, cầu viện binh! Truyền về từ bên Cự Kiếm Môn.
Bạch Tố Y cũng không có cách nào nữa, nàng rất muốn đi thử một chuyến, nhưng nàng thân là người đứng đầu một tông, căn bản không thể tùy ý làm bậy, nhất định phải nghĩ tới đại cục.
Nàng và Lâm Nhược Diên cùng mấy vị trưởng lão khác là tỷ muội mấy chục năm, tình như thủ túc, thấy bồ câu đưa tin về thì nàng chỉ muốn mang người đi cứu viện ngay, nhưng nàng căn bản không thể rời khỏi Thiên Tú! Có hai vị thiên giai, một vị bị đã thương bên ngoài, nếu nàng cũng đi thì Thiên tú làm sao bây giờ?
Có thể nói Bạch Tố Y bị trói chặt cùng với Thiên Tú, đây là bi ai của nàng, cũng là vinh hạnh của Thiên Tú.
Nàng không thể rời khỏi Thiên Tú, mà người có thể gây tổn thương cho Lâm Nhược Diên thì thực lực cũng sẽ không thấp, ít nhất cũng phải là thiên giai cao thủ, phái những vị trưởng lão khác trong môn đi căn bản không làm nên chuyện gì, cho nên nàng chỉ có thể tới Yên Liễu các, muốn nhờ Tiếu thúc và Đoạn thúc đi xem một chút.
Đối mặt với ánh mắt khẩn cấp của Bạch Tố Y, hai người nhìn Đường Phong nói.
- Phong thiếu gia, lần này không phải là lão Thang ta không muốn hỗ trợ, ta và lão Đoạn ở đây Thiên Tú căn bẳn không có nhiều người biết. Đi lại ở Tĩnh An thành thì không có gì nhưng nếu muốn chúng ta nhúng tay vào việc này rất có thể sẽ mang đến cho Thiên Tú càng nhiều phiền toái thêm. Địch nhân của chúng ta so với Thiên Tú còn nhiều hơn.
-Ta hiểu!
Đường Phong gật đầu, trong ánh mắt bắn ra hàn quang.
- Tự ta sẽ đi xử lý chuyện này.
Bạch Tố Y chần chờ một chút nói.
- Phong nhi, ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của cô cô ngươi, nhưng chuyện tình bên kia cũng không đơn giản như vậy, ngươi có thể xử lý được sao?
Đường Phong âm trầm cười một tiếng.
Đường Phong thậm chí cũng không chào hỏi với bọn Tiếu thúc, trực tiếp chạy ra khỏi Yên Liễu các. Linh Khiếp Nhan theo thật chặt sau lưng, lóe lên rồi biến mất.
Bạch Tố Y mê man nói.
- Tiểu nha đầu này....
Nàng lúc trước cùng từng nghe nói qua Linh Khiếp Nhan, nhưng cũng không biết bí mật của Linh Khiếp Nhan, giờ nhìn thấy nhất thời liền giật mình, bởi vì tốc độ của nàng quá nhanh, hơn nữa lúc di chuyển, trên người căn bản không có bất kì cương khí ba động, giống như tùy tiện đi lại mà thôi.
Thang Phi Tiếu nói.
- Có con bé đi theo thì không cần ta và lão Đoạn đi cùng nữa.
Trong lòng lo lắng cho an nguy của cô cô, lúc Đường Phong chạy như bay trên đường căn bản không giữ lại thực lực, nhờ có hai lần rèn luyện cơ thể nên tốc độ phát ra thật sự khiến Linh Khiếp Nhan có chút giật mình.
Hắn cũng không cố ý chọn đường thế nào, chỉ xông thẳng ra như thế, gặp phòng né phòng, gặp tường vượt tường, cơ hồ chẳng được bao lâu đã chạy tới Tĩnh An thành, sau khi vọt vào Tĩnh An thành, Đường Phong liền leo lên nóc nhà, trực tiếp bay vút đi trên nóc nhà.
Không ai có thể thấy rõ thân ảnh của hắn và Linh Khiếp Nhan, cơ hồ chỉ để lại hai đạo tàn ảnh kéo dài trong mắt mọi người, xoẹt một tiếng đã biến mất nơi cuối tầm mắt.
Không đến năm mươi tức thời gian đã vọt ra khỏi Tĩnh An thành.
Linh Khiếp Nhan vẫn không nhanh không chậm theo sát ngay phía sau Đường Phong như cũ, hai tay nàng nắm chặt thành quả đấm, một cái đặt trước ngực, một cái trước miệng. Lúc nàng bay về phía trước, cả người thậm chí cũng không có bày vẽ động tác gì, chẳng qua là nhẹ lướt đi, chân không chạm đất, y phục cũng không gió cũng tự động đậy.
-o0o-