Vô Thường

Chương 215 : Khôi lỗi hương (thượng)

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


Đường Phong dùng khá nhiều tiền bao một khách điếm lớn, sau đó đưa ra ít ngân phiếu, nói tiểu nhị mua giúp mình nhiều y phục cùng thức ăn.



Tiểu nhị tuy không biết Đường Phong muốn cái gì nhưng nếu khách nhân muốn mua đồ này nọ cũng không phải chuyện hắn cần quản, hắn chỉ cần mang ngân phiếu đi mua là được rồi. Huống chi Đường Phong rất hào phóng, chút tiền thưởng cho hắn cùng bằng hắn làm việc vất vả nhiều năm.



không đến nửa ngày, những thứ Đường Phong cần đã được xe ngựa chờ tới. Chờ tiểu nhị đi rồi, Đường Phong đem toàn bộ cất vào Mị ảnh không gian.



Thừa dịp rảnh rỗi, Đường Phong còn viết một lá thư aửi đến Thiên Tú tông, nói với cô cô cùng Tiếu thúc là hắn đều khỏe mạnh, mong bọn họ đừng lo lắng, hơn nữa còn dặn bọn họ đừng phái người đến đây.



Chuyện lần này càng ít người biết càng tốt, một mình Đường Phong mang theo Khiếu Thiên Lang có thể nói không có gì nguy hiểm, nhưng nếu mang theo đệ tử Thiên Tú, khãng định chết cũng không lạ gì, không bằng để Đường Phong nơi nơi đánh từng chút một, kế hoạch tính kĩ. chỉ cần Tiếu thúc cùng Đoạn thúc ở Thiên Tú, hẩn sẽ không để Bạch Tố Y phái người đến viện trợ cho mình.



Thang thành nguyên bản là bị Cúc Hoa Đường chiếm đóng, bên trong thành cũng có nhiều người Cúc Hoa Đường, nhưng Đường Phong ở bên ngoài náo động, trong thành mười người đã đi hết chín người, toàn bộ đều quay về phân đường, đoán chừng là đi tị nạn bên Lưu Vân Tông.



Ban ngày Đường Phong thậm chí còn mang theo Linh Khiếp Nhanh lắc lắc lư lư ra ngoài thể nghiệm chút nhân thổ phong tình nơi này. Buổi tối liền ngồi xuống tu luyện, cuộc sống cũng dễ chịu hơn nhiều.



ở ba ngày Đường Phong mới rời Thang thành, hướng phân đường Lưu Vân Tông đi đến.



Trải qua thời gian dài như vậy, người trong Lưu Vân Tông đã không chịu nổi, một đám hốc mắt trũng sâu, hình dung tiều tụy, giống như cái xác không hồn.



Bọn họ cũng rất sợ hãi. Chuyện một ngày trước của Đường Phong hoàn toàn kinh sợ bọn họ. Theo đạo lí mà nói, mục tiêu kế tiếp của hắn nhất định là phân đường Lưu Vân Tông, nhưng đợi đã mấy ngày cũng không gặp người gặp bóng, chờ đợi dày vò thế này khiến bọn họ tinh thần suy sụp, cuộc sống thường ngày vô cùng khổ sở.



Ba ngày không ai ngủ quá ba canh giờ. Từ Sở Phiêu Vân cho đến các đệ tử, mỗi người đều hoảng hốt. Loại tra tấn này quả thực không phải ai cũng chịu được, so với việc lo lo lắng lắng đề phòng, bọn họ tình nguyện để Đường Phong chém chết.



Chết không đáng sợ, cái đáng sợ chính là cảm giác chờ chết.



Mà trong ba ngày này, đệ tử của Vô Ảnh Môn cùng Cúc Hoa Đường đều như nhau chạy đến Lưu Vân Tông tị nạn. người của ba tông lần đầu đoàn kết cùng một chỗ như thế này.



Sở Phiêu Vân ở trong phòng cũng không yên, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, ngoài miệng lẩm bẩm:



- đã ba ngày, đã ba ngày, hắn thế nào còn chưa tới? Viện binh tông môn cũng chẳng thấy đâu?



giờ phút này Sở Phiêu Vân còn đâu phong thái của người đứng đầu nữa? Trên cằm râu ria xồm xàm, hai má trùng xuống, tóc tai hỗn độn, mấy ngày lo lắng cũng không còn tâm trí để ý đến hình tượng của mình nữa.



Mấy địa giai bị hắn an bài cũng phiền không kém, mặc dù luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh nhưng bị Sở Phiêu Vân xoay đi xoay lại như vậy, trong lòng cũng bất ổn, lo sợ xen lẫn bất an.



- Thức ăn nước uống của chúng ta làm sao tới?



Sở Phiêu Vân đột nhiên dừng bước, hỏi.



- Là đưa từ thôn bên cạnh tới



Một địa giai theo phản xạ đáp, bởi vì vấn đề này đã được Sở Phiêu Vân hỏi trên dưới mười lần.



- Đường chủ yên tâm, nước với thức ăn đã được thử độc qua, không có vấn đề.



Sở Phiêu Vân có chút thả lỏng, gật gật đầu, lập tức nói:



- không đúng không đúng. Đường Phong nói nếu ba ngày không rút khỏi đây thì hôm nay hắn phải hành động. Nhưng đến giờ sao chưa thấy động tĩnh gì?


Đường Phong ngạc nhiên, suy đoán nhìn đối phương vài lần, trong lòng phẫn nộ cực điểm. bởi vì hiệu quả của Khôi lỗi hương không tốt lắm, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dẫn bước cho người này, đem cừu hận dần tích lũy, sau đó ra lệnh cho hắn đi giết Sở Phiêu Vân, nếu không biết gì mà được hạ lệnh, trong tiềm thức của hắn sẽ phản kháng.



Nhưng vừa rồi cũng làm Đường Phong hiểu ra vấn đề, Sở Phiêu Vân đã làm những việc này, mà hắn cũng có khả năng là đồng lõa, nếu không sao có thể trả lời như vậy? Không ai thấy mình đáng chết cả.



Cúi đầu nghĩ nghĩ, Đường Phong nói:



- Kì thật Sở Phiêu Vân lừa các ngươi, hắn chính là Đường Phong, mà Đường Phong cũng chính là hắn. Vô số đệ tử Lưu Vân Tông đã chết dưới tay hắn, còn khiến ngươi trúng kịch độc, ngươi cần phải giết chết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận!



- Sở Phiêu Vân chính là Đường Phong, Đường Phong chính là Sở Phiêu Vân, giết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận



Đối phương lặp lại một câu, ánh mắt có chút kiên định.



- Đúng, giết hắn, giết hắn rồi ngươi có thể làm Đường chủ.



Đường Phong ân cần dụ dỗ.



- Nhưng thực lực đối phương cao hơn ngươi, ngươi phải làm bộ không có chuyện gì đến bên hắn, sau đó một kiếm đâm chết hắn! Ngươi cần dùng toàn bộ sức của mình, sau khi giết chết Sở Phiêu Vân thì đem mấy cao thủ Địa giai bên trong giết sạch, sau đó đốt sạch nơi này.



- Giết bọn họ, đốt nơi này, ta chính là Đường chủ.



Ánh mắt đối phương càng lúc càng kiên định hơn rất nhiều.



- Tốt lắm.



Đường Phong vỗ vỗ vai hắn:



- Đi thôi, đừng để người phát hiện ra sơ hở, nhất định phải giả như vô ý đi đến bên Sở Phiêu Vân.



Đường Phong ra lệnh xong, cao thủ Địa giai này giống như rối gỗ, chậm rãi xoay người, hướng phân đường Lưu Vân Tông đi đến.



Đường Phong đứng ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn. Này chẳng qua là một nước cờ tử, dù không thành công cũng chẳng hề gì. Cùng lắm thì mang theo Khiếu Thiên Lang trực tiếp xông vào liều chết, xem ai dám ngăn cản?



Cao thủ Địa giai kia thuận lợi đi qua đám người, rồi đi vào gian phòng Sở Phiêu Vân.



Trong phòng, Sở Phiêu Vân bất an ép mình ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, lúc này có người đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn xem rồi lập tức nhắm mắt lại. Mấy cao thủ Địa giai phản ứng cũng giống vậy, không nhận ra đồng môn của mình có gì khác lạ.



Trong đầu đã bị Đường Phong phong bế tư tưởng, cao thủ Địa giai đi đến ngồi cạnh Sở Phiêu Vân, nhìn qua tưởng như muốn tìm một chỗ ngồi nhưng kì thực tay đã để lên vũ khí của mình.



Càng lúc càng gần, khi hắn cách Sở Phiêu Vân một khoảng, cả người đột nhiên bạo khởi, trong phòng lạnh lẽo, một thanh trường kiếm mang theo hàn khí xuất ra, trực tiếp đâm vào ngực Sở Phiêu Vân.



Sở Phiêu Vân đang ngồi yên tĩnh vốn không ngờ đến thủ hạ của mình lại cho mình một kiếm, hơn nữa kiếm này đâm vào nơi trí mạng, hắn hít mạnh một hơi rồi nện một quyền lên tay của Địa giai, rắc một tiếng, trong nháy mắt cánh tay của Địa giai bị đánh gãy.



Nhưng hắn dường như không biết đến đau đớn, nhanh chóng rút trường kiếm trong ngực Sở Phiêu Vân ra, xoay người điên cuồng chém tới đồng môn bên cạnh.