Vô Thường

Chương 232 : Khấp huyết thần thương (thượng)

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


Qua thật lâu, cả hai vẫn chưa ngủ được. Cũng không biết là người nào mở miệng trước, lại hàn huyên với nhau tới quá nửa đêm, quá khứ cay đắng của Thi Thi cũng khiến Đường Phong thổn thức hoài không dứt, chỉ có điều lai lịch mị thuật của Thi Thi cũng khiến Đường Phong vạn phần nghi hoặc, vết sẹo trên mặt nàng cũng là từ sau khi luyện mị thuật kia mà có, tuổi càng lớn thì vết sẹo càng to ra, chẳng qua Thi Thi nói nàng đã tìm ra phương pháp tiêu trừ vết sẹo. nữ nhân có quyền thích trưng diện, Thi Thi cũng không phải ngoại lệ.



Đêm khuya, tại tông môn Cúc Hoa đường cách đó ngàn dặm, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, nam nhân này xem chừng không quá ba mươi tuổi, đang vác trên vai một cây trường thương, bộ dáng oai phong lẫm liệt, khí thế tuyệt luân, khoác trên người một cái áo bào màu xanh, theo gió đêm thổi mạnh, áo bào bay phất phới.



Trường thương của hắn dài chừng một trượng hai, đầu thương có hình Kim Hổ, miệng hổ nuốt lưỡi đao, dưới ánh trăng chiếu xuống phản chiếu từng đợt ánh sáng lạnh lẽo như băng đá.



Thủ vệ Cúc Hoa đường căn bản không thể nào đến xông tới sát người hắn được, còn chưa kịp đến gần thì đã bị một cỗ khí lưu vô hình đánh bay ra xa.



Hắn không có bất kỳ động tác mang tính sát thương nào, trên người cũng không tản mác ra khí thế gì cả, nhìn thoáng qua phảng phất như chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện. Thế nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, lại cao cao tại thượng, giống như một con Hùng Ưng bễ nghễ thiên hạ, khóe miệng hắn treo một nụ cười mỉa mai, không một ai dám ngăn cản hắn.



Hắn chậm rãi bước vào cổng chính của Cúc Hoa đường, sau mỗi một bước chân, từng phiến đá xanh cứng rắn đều lưu lại một dấu chân thật rõ ràng.



Từ xa nhìn lại, không khỏi có cảm giác như hắn đang đạp trên tuyết mềm chứ không phải đi trên nền đá.



Đám thủ vệ xôn xao cũng khiến vô số người kinh động, bọn chúng hoàn toàn vây chặt tên nam nhân này, vòng vây chuyển động theo từng bước đi của hắn.



Thẳng tới trước một tòa đại điện bên trong Cúc Hoa đường, tên nam nhân này dừng bước, đem thanh trường thương luôn vác trên vai nhẹ nhàng đặt xuống.



Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, giống như một khối đá nặng ngàn cân từ trời rơi xuống, chuôi thương vừa chạm tới mặt đất liền truyền tới từng tiếng rắc rắc, lấy chỗ đó là trung tâm, mặt đất nứt toạc ra như mạng nhện, lan ra bốn phía.



Một loạt những tiếng hít mạnh vang lên, đám đệ tử Cúc Hoa đường đều run sợ. Bọn họ từ đầu đã thấy tên nam nhân này đặt trường thương trên vai bước đi nhẹ nhàng như không có gì, còn nghĩ rằng nó rất nhẹ, nhưng không nghĩ tới chỉ vừa nhẹ nhàng để xuống lại có thể gây ra hiệu quả kinh hãi đến như vậy.



Thanh trường thương ít nhất cũng phải nặng đến ngàn cân, thậm chí có khi hơn.



Mà tên nam nhân này lại có thể đặt trường thương trên vai mà đi dạo như vậy, thực lực phải mạnh đến mức độ nào? Thoạt nhìn hắn cũng không có vẻ mạnh mẽ cường tráng, trên người cũng không có cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có chút gầy gò, làm thế quái nào lại có được lực lượng cường đại đến như vậy được?



- Cao thủ phương nào đến thăm Cúc Hoa đường ta, xin hãy xưng danh!



Một giọng nói hùng hồn đột nhiên truyền ra từ bên trong Cúc Hoa Đường, sau một khắc, một bóng người bay vụt ra ngoài, ổn trọng hạ xuống phía trước đại điện, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân đột nhiên xông vào đây.



người tới chính là Đường chủ La Vân Thư của Cúc Hoa đường, thực lực đã đến Thiên giai trung phẩm. Chẳng qua trong Cúc Hoa đường cũng chí có một mình hắn đạt Thiên giai trung phẩm mà thôi, lần trước bao vây diệt trừ Đường Phong, hắn thân là Đường chủ nên cũng không có tham gia, chẳng qua cũng chỉ phái Nguyệt Cô Minh đi trước xử lý, kết quả môn hạ đệ tử tử thương vô số, hiện tại thực lực tông môn giảm xuống trầm trọng, La Vân Thư cũng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, phải nhịn đau mà bỏ qua địa bàn bên kia của Cự Kiếm Môn, không tưởng tượng được trong thời khắc quan trọng này, còn có người tới tận tổng đường gây chuyện.



Thấy nam nhân trước mắt, La Vân Thư cũng mang vẻ nghi hoặc, bởi vì không nhận ra được thân thế tên này, còn không tài nào nhìn thấu nông sâu của hắn.



không phải vì thực lực của đối phương cao hơn so với La Vân Thư, mà bởi vì thoạt nhìn đối phương chi như một người bình thường, trên người không có chút dấu vết lưu động gì của cương khí cả. Nhưng khi La Vân Thư đưa mắt nhìn tới thanh trường thương trên tay nam nhân nọ, vẻ nghi hoặc trên mặt liền tăng lên rất nhiều.



Cây thương này, hình như đã nghe nhắc qua ở đâu rồi thì phải?



nam nhân đứng dưới đất thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác, mở miệng nói:
Thi Thi ở phía sau hô nhẹ một tiếng.



Đường Phong quay đầu nhìn nàng một chút, nói.



- Làm sao vậy?



- Ngươi phải đi rồi đúng không?



- ừm.



Thi Thi khẽ cắn môi, một hồi lâu mới cười một tiếng, nói:



- Đi thôi, sau này nếu có lúc nào nghĩ không thông nữa, ta liền tìm ngươi báo thù!



- Rất hoan nghênh!



Đường Phong cười ha ha, xoay người hướng về phía nhà Từ lão mà đi tới.



Từ lão từ sáng sớm đã ôm một lòng mong đợi, không biết Đường Phong hôm nay gặp lại lão sẽ xưng hô như thế nào, lão nhân gia đã thay một bộ quần áo mới, nụ cười rạng ngời trên mặt, càng không ngừng vừa xoa xoa tay vừa cười khúc khích không thôi.



Nhưng lúc này, của phòng của cháu gái cũng đã mở ra rồi, thế nhưng chỉ có một mình nàng bước ra, còn Đường Môn tiểu anh hùng, căn bản là không có ở trong đó.



Từ lão còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã có người tới cửa báo tin, đem sự tình một màn vừa mới thấy báo lại cho lão. đã nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lưu truyền ngàn dặm xa, Đường Phong còn chưa tới nhà Từ lão, chuyện tình giữa hắn và Thi Thi đã được truyền tới, tin tức này khiến Từ lão đơ ra tại chỗ, cảm giác trái tim già nua của mình như cũng muốn vỡ ra.



Chờ tới lúc Đường Phong trở lại nhà Từ lão, lão đầu này đã trợn mắt mà nhìn chòng chọc, hiển nhiên là tức giận không ít. Nhưng nói cho cùng, mọi chuyện đều là do lão tự làm theo ý mình, chẳng những Đường Phong không muốn, mà ngay cả cháu gái lão cũng không muốn.



Đường Phong khuyên can mất một hồi lâu mới dẹp được ý nghĩ trong đầu của Từ lão, cũng tạo cơ hội cho Xuân Hoa biểu lộ tâm tư trước mặt gia gia của nàng, bản thân lâu lâu lại chêm vào một hai câu hữu ích, lão đầu khoát khoát tay một cái, nói:



- Thôi thôi, chuyện của đám trẻ các ngươi từ nay lão nhân gia ta không động vào nữa, giảm thọ a giảm thọ!



Đường Phong cũng là cảm thấy bất đắc dĩ một phen.



Nếu không phải vì an bày cuộc sống an bình sau này cho Thi Thi ở đây. Nếu không phải muốn giúp Từ lão, hắn cũng chả thèm quản tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, bản thân hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì.



Mà suy cho cùng, Thi Thi có thể ở lại đây cũng có quan hệ tới mình một chút.



Nàng vất vả lắm mới tìm được một nơi yên bình sinh sống, cũng không bị đám thôn dân dựa vào những lời vô căn cứ như sao tướng mệnh không trọn vẹn gì gì đó mà trục xuất khỏi thôn nữa. Đối với một nữ nhân không nơi nương tựa mà nói, chuyện như vậy sẽ khiến nàng tổn thương.