Vô Thường

Chương 240 : Giao dịch

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


- Còn nữa.... Ô Long Bảo cũng khác với nhưng nơi khác, nơi này không hỏi xuất thân, không hỏi lai lịch! Có rất nhiều người ở bên ngoài không chuyện ác gì không làm tới nơi này tìm kiếm sự che chở, cũng có những người bị các thế lực tông môn khác vứt bỏ, trời đất mặc dù rất lớn nhưng bọn họ không có chỗ nào để đi, chỉ có thể tới Ô Long Bảo. Nơi này ngư long hỗn tạp, loại gì cũng có.



- Thì ra là như vậy.



Đường Phong đã hiểu được một chút, một số người ở bên ngoài sau khi làm chuyện xấu xú danh lan truyền, cũng như hắn bị người gọi là Huyết Ma Đường Phong, hiện tại có lẽ xú khí đã truyền mười dặm rồi, nếu hắn chạy trốn cừu nhân đuổi giết, lại không có chỗ để trốn thì đại khái cũng có thể chạy tới đây tị nạn.



- Còn có hai loại người khác cũng tới nơi này.



Hà Hương Ngưng tiếp tục nói:



- Một loại là nhưng cô nhi được Đại Tuyết Cung nuôi dưỡng từ nhỏ, bản thân bọn họ chính là đệ tử của Đại Tuyết Cung, bị đưa đến đây chỉ vì một lý do đó là muốn bọn họ cường đại lên, ngày sau có thể vị Đại Tuyết Cung làm nhiều việc. Còn một loại người khác…



Hà Hương Ngưng bỗng nhiên ngừng một chút, sau đó nói:



- Đó là nhưng người nhà tan cửa nát, mang trên mình cừu hận khắc cốt minh tâm, muốn chính tay mình báo thù cho thân nhân nhưng lại không đủ thực lực. người đó sẽ tới đây, bởi vì ở nơi này chẳng nhưng có thể trở nên mạnh mẽ, hơn nữa cũng có thể học được cách giết người.



- Giống như ngươi?



Đường Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của nàng hỏi.



Thân thể Hà Hương Ngưng không nhịn được run lên một cái, nàng giương đôi mắt lạnh như băng nhìn Đường Phong. Đó là một đôi mắt đẹp đẽ bị bóp méo, lẽ ra đôi mắt đó có thể không buồn không lo, hàm chứa vô vàn hạnh phúc, nhưng giờ phút này lại bị hận ý ngất trời thay thế.



- Đó là chuyện riêng của ta, không cần thiết phải nói cho ngươi biết.



Một hồi lâu, Hà Hương Ngưng mới quay đầu đi nhàn nhạt nói một câu.



- Nói tiếp đi, ta không hiểu lắm về chỗ này.




Mãi cho tới khi Đường Phong đi tới cửa, đã chuẩn bị khuất dạng thì Hà Hương Ngưng mới đột nhiên mở miệng nói:



- Chờ một chút!



Thanh âm của nàng rất lớn, gần như là gầm lên, dường như nàng đã quyết định một chuyện vô cùng khó khăn.



- Chuyện gì vậy?



Đường Phong nghi ngờ xoay người nhìn nàng hỏi.



Hai quả đấm của Hà Hương Ngưng nắm thật chặt, thân thể run rẩy từng đợt, qua thật lâu, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, cắn chặt răng nói:



- Lúc trước ngươi và ta làm một cuộc giao dịch, ta không có cự tuyệt ngươi đúng không?



Đường Phong gật đầu, bản thân mình chỉ thuận tiện giúp nàng một chút, sau đó nhân tiện hỏi một số điều chưa biết, bất quá nàng xem đó như một cuộc giao dịch cũng không sao cả.



- Ta muốn làm một cuộc giao dịch nữa với ngươi, hi vọng ngươi không cự tuyệt.



Đường Phong nhướng mày, nghi ngờ nhìn hắn nói:



- Vậy trước tiên hày cho ta biết là loại giao dịch gì?



- Giúp ta cướp hai khối ngọc bài!



Hà Hương Ngưng nói thẳng ra mục đích của mình.