Vô Thường
Chương 275 : Ta cũng chỉ là vô tình nhìn thấy người … tắm (thượng+ha)
Ngày đăng: 21:41 21/04/20
Đường Phong nhớ trước khi hôn mê trên thân thể không có bất kì vết thương nào, không có chảy máu, làm sao ngủ một giấc dậy lại có chuyện như thế này?
Hơn nữa, vết thương này như lửa cháy, đau đớn, giống như là… như là bị cọ xát mạnh.
Bàng Dược Vương nghe được lời này, vội vàng lúc lắc đầu nói:
- Lão phu không rành lắm, ngươi không nên hỏi ta.
- Nha đầu.
Đường Phong đắm chìm tâm thần, ở cương trung tâm hỏi:
- Ta bị đả thương, là chuyện gì xảy ra.
- A… Ta cũng không biết, mấy ngày qua quả thật là không chú ý.
Linh Khiếp Nhan e sợ lập tức mở miệng đáp.
Bị một người kéo lê trên mặt đất suốt một canh giờ, cho dù thân thể cường hẵn cũng sẽ bị thành như vậy. Linh Khiếp Nhan thực sự không dám nói, dù sao hắn cũng là nam nhân, để chút danh dự cho hắn,cũng tốn hơn là cho hắn biệt sự thật đau lòng này,không biết lúc hắn biết sự thật có làm ra cái chuyện gì đáng tiếc không nữa đây.
- Đây là chuyện nhỏ, không cần để ý,
Bàng Dược Vương ở một bên khuyên giải.
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh một tiếng, phỏng đoán chuyện này với nữ nhân kia nhất định có liên quan, bất quá hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nàng ta dùng vũ khí gì, lại đem đầu và mông hắn làm ra như thế này được, nữ nhân này thật đáng hận mà .
- Hiện tại ngươi đã tỉnh, nơi này không có việc của lão phu nữa, thuốc này hằng ngày phải phục dụng, trong vòng ba ngoài ngoại thương sẽ khỏi.
Bàng Dược Vương vừa nói, vừa đứng lên, trước khi đi quay đầu lại nhìn Đường Phong một cái nói:
- Ngươi ra biển tìm Túy Ngư Thảo sao?
- Ừm.
Đường Phong biết không thể gạt được hắn.
- Gan lớn đấy, nói cho ngươi đi sẽ có thể gặp nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, nhìn xem, bộ dạng lúc này của ngươi... Ai, không nghe lão nhân nói, giờ nhìn lại bản thân đi.
Sau khi nói xong, Bàng Dược Vương vung vẩy hai tay đi ra ngoài.
Hắn không có hỏi Đường Phong việc có thuận lợi không. Căn bản không cần hỏi, nếu với thực lực Huyền giai của hắn mà mọi sự trôi chảy... Bàng Dược Vương cảm thấy có thể tự sát được rồi.
Sau khi Bàng Dược Vương đi, Đường Phong khó khăn trở mình, lúc hôn mê nằm thẳng cũng không sao cả, bởi vì không cảm giác được đau đớn gì, nhưng sau khi tỉnh nếu tiếp tục nằm vậy phía sau đầu cùng cái mông cũng có chút không thoải mái rồi, chỉ có thể nằm nghiêng , đem thân mình hướng về phía chỗ trống, cho dễ chịu một chút.
Trên bàn bày một ít dược vật, bên cạnh trên ghế hé ra còn có một tô thuốc, Đường Phong bưng tới, cẩn thận cảm nhận là dược vật có thể giúp ngoại thương khôi phục, trực tiếp một ngụm uống vào.
Đường Phong cười lạnh nhìn nàng ta, hắn coi như là hiểu , nữ nhân này... Hỉ nộ vô thường, chắc hẳn là bị bảo chủ đại nhân làm hư, bình thường một người cao cao tại thượng, nếu ai dám cải lời mệnh lệnh của nàng, lập tức sẽ chọc giận nàng ta nhất là khi nàng bố thí chỗ tốt cho người khác, nếu là người khác không lĩnh tình ..., vậy thì chờ một cái tát nảy lửa đi.
Loại nữ nhân này, có bệnh công chúa, mọi việc cũng phải thuận theo nàng mới được.
Nhưng là, bố thí khác với ân tình làm cho người ta làm sao có thể tiếp nhận, huống chi Đường Phong xác định nàng ta chuyến này cũng không phải là thật muốn cho mình ăn, đây chỉ là thủ đoạn dụ dỗ của nàng,hay nói cách khác nàng đang cố lấy lòng hắn,nhưng là tại sao?
- Được rồi, nói qua chút mục đích của ngươi đi.
Đường Phong cũng không muốn cùng loại nữ nhân này có cái giao thiệp gì, chỉ muốn đem người kia đuổi đi cho khuất mắt,
- Chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
- Yêu cầu gì?
Phi tiểu Nhã ngạc nhiên.
- Ngươi đến nơi đây, không phải là muốn nói với ta một ít chuyện sao? Bằng không chạy đến đưa đồ ăn cho ta làm cái gì, ăn no rỗi việc hả?
Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, cố gắng một chút cho tâm tình bớt kích động, mở miệng nói:
- Đây không phải là yêu cầu gì, là lệnh,mệnh lệnh.
- Có lời gì thì nói, có rắm thì phóng.
Đường Phong bị nàng làm phiền muốn chết, chỉ là một nha hoàn, lại cứ như vậy vênh mặt hất hàm sai khiến, cả vú lấp miệng em, tính tình còn không nhỏ nhen sao.
Phi Tiểu Nhã lần này cũng không có cùng Đường Phong cãi cọ cái gì, mở miệng nói:
- Ở bờ biển... Ngươi hai lần xem thân thể của ta, lần trước còn... Làm ra chuyện như vậy, ta không giết ngươi, ngươi nên cảm ân đại đức của ta, lại còn dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi cảm giác mình làm đúng sao?
Đường Phong một trận nhức đầu, nói:
- Ta biết không đúng, ta không phải là cũng đã nói với ngươi rồi sao? Ta chỉ trong lúc vô tình đi ngang qua, ai biết ngươi đang ở đó cởi quần áo tắm , hiện tại ngươi muốn làm sao bây giờ? Ta nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ ...
- Ngươi câm miệng.
Không đợi Đường Phong đem nói cho hết lời, Phi Tiểu Nhã thẹn thùng vô hạn giận dữ mắng mỏ một tiếng.
- Được rồi, được rồi, dù ta không muốn nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi, chẳng khác được. Nếu ta sẽ cởi sạch y phục để cho người thích xem thì xem, thích sờ thì sờ thì cũng chỉ là chiếm tiện nghi của người. Cho nên chuyện nhảm này không cần nhắc lại nữa, nếu người cảm thấy không nuốt trôi được cơn giận này thì cứ thẳng tay đánh đập ta, ta đảm bảo không phản kháng, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.
- Đây là do ngươi nói đấy nhé, ngươi tưởng cứu mạng ta mà ta không dám đánh ngươi phải không!.
Phi Tiểu Nhã vội bước đến bên giường Đường Phong, giơ tay lên định đánh. Sau khi bị Đường Phong trách mắng, nàng dường như mất đi lý trí rồi. Nào ngờ, vừa tới cạnh giường, dẫm phải vũng nước canh vừa hắt xuống đất nên trượt ngã ngửa ra sau.
-o0o-