Vô Thường

Chương 280 : Trảm tâm ma, giết đường môn (thượng+hạ)

Ngày đăng: 21:41 21/04/20


Sắc mặt Hà Hương Ngưng hồng hồng, nhìn Đường Phong một cái, ngập ngừng nói:



- Ngươi… Môi của ngươi… tại sao rách?



Khuôn mặt Đường Phong lúng túng, không tự chủ được vội che miệng mình giải thích:



- Lúc ăn canh không cẩn thận cắn vào.



Hà Hương Ngưng nghi hoặc nhìn hắn, ăn canh và rách môi có quan hệ gì? Nếu cắn thì cắn phải lưỡi chứ. Hơn nữa, vết thương kia, còn nhìn thấy dấu răng, vị trí sâu như vậy, lẽ nào tự bản thân cắn? Chẳng lẽ là…



Nghĩ tới đây, Hà Hương Ngưng sắc mặt cũng không tự nhiên lại, vội vàng nói:



- A, vậy không có chuyện gì rồi.



Nói xong vội vàng xoay ra ra cửa, bờ vai nhỏ khẽ lay động.



Chờ Hà Hương Ngưng sau khi đi, Đường Phong trì hoãn thở ra một hơi, trong lòng thật sự hận chết cô nàng kia, hết lần này tới lần khác cắn lên môi ngươi khác, cái này hay rồi, ai nhìn thấy cũng mơ màng đoán, phỏng chừng, bọn Cừu Thiên Biến cũng thấy, nhưng ngại mình nên không hỏi.



Bất quá may mắn bị tổn thương thân thể, không cần đi ra ngoài, nếu không còn mặt mũi nào nhìn ai?



Mấy ngày kế tiếp thời gian, Đường Phong một bên dưỡng thương một bên tu luyện Vô Thường Quyết, cương khí trong người lúc vận chuyển có thể đưa ra tu bổ thân thể, hơn nữa thuốc Bàng Dược Vương cấp cho cũng giúp thân thể khôi phục.



Hơn nữa, điều Đường Phong nghi hoặc chính là, đồ ăn dạo này rất tốt, trước đây đồ ăn Ô Long Bảo không tệ, nhưng so với hiện nay còn kém vài phần, hỏi nữ tử đưa cơm tới cho mình, là ai chiếu cố, nàng chỉ mỉm cười không nói, hỏi mãi nàng cũng chỉ ném bóng lưng xinh đẹp cho Đường Phong.



Như thế mấy lần sau, Đường Phong cũng lười hỏi, dù sao trong thức ăn cũng không có độc, được ăn ngon là được, mỗi ngày ăn no ngồi xuống tu luyện, tu luyện xong lại ăn, thật sự mệt mỏi liền ngủ một giấc.



Hà Hương Ngưng hay tới giúp Đường Phong dọn dẹp phòng, ánh mắt nhìn mình có điểm là lạ, Đường Phong không phải ngốc, sao có thể không hiểu tâm tư đối phương.



Hai nữ nhân của Ô Long Bảo, một Hà Hương Ngưng đối tốt với mình không thể tốt hơn, một nha hoàn của Bảo chủ đối với mình tệ không thể tệ hơn, đối lập quá sức, một bên là trời, một bên là đất, để cho Đường Phong có cảm giác nếm đủ mùi lạnh ấm nhân gian.



Nhưng là… Lúc ở Diêm thành mình chỉ giúp nàng ta một phen, có cần thiết phải cảm tạ ân đức thế không?



Nữ nhân thật là kỳ quái, vừa kiên cường, lại cũng dễ cảm động, Vào thời điểm nàng gặp khó khăn, chỉ cần là một người đàn ông vì mình báo thù, chỉ cần nam nhân này tuổi thích hợp, không phải là trẻ con hoặc ông già, như thế đối với nữ nhân sẽ sinh ra tình cảm kỳ quái với nam nhân, sự cao thượng của nam nhân kia không thể nào thay đổi trong lòng nàng.
Hà Hương Ngưng gật đầu, ánh mặt tràn ngập hận ý.



- Sát thủ số sáu của Đại Tuyết Lâu – Phụng Kinh Thanh! Hắn nói với ta, nếu muốn tìm hắn báo thù thì hãy đến Ô Long Bảo học nghệ, nơi này có thể khiến ta trở nên cường đại hơn.



- Đó là lý do ngươi tới đây?



Đường Phong khẽ than thở, lần trước gặp Hà Hương Ngưng ở Diêm Thành, Đường Phong cũng hiểu một chút tình cảnh của nàng, nhưng không ngờ ẩn chứa đằng sau còn nhiều chuyện uẩn khúc như vậy. Chẳng trách nàng bằng mọi cách vào được Ô Long Bảo, nếu lúc đó không vượt qua được vòng khảo nghiệm, dù có được làm đệ tử cấp thấp của Địa Tuyết Cung thì cũng muôn phần khổ đau. Lấy tâm lý muốn báo thù mãnh liệt của Hà Hương Ngưng mà nói, chạm trán kẻ thù là Phụng Kinh Thanh kia mà không thể nào giết hắn, thật là một cực hình.



Chỉ có tới Ô Long Bảo, sau khi đủ thực lực thì đi tìm Phụng Kinh Thanh báo thù, đó mới là thượng sách.



- Ừ.



Hà Hương Ngưng gật đầu, ngẩng nhìn Đường Phong tò mò hỏi:



- Còn ngươi vì sao lại đến đây? Chẳng lẽ thực sẽ là bị người ta lừa gạt đưa tới?



Đường Phong cười khổ một tiếng:



- Lúc đầu là bị lừa tới. Nhưng nguyên nhân thực sự là….



Đường Phong dừng lại một chút, nhìn thẳng Hà Hương Ngưng nói:



- …là vì một nữ nhân!



Đang không biết nói thế nào về chuyện tình cảm của mình với Hà Hương Ngưng, giờ lựa theo chuyện này nói với nàng sẽ tránh cho nàng khỏi tự ái.



Bên ngoài phòng, Phi Tiểu Nhã nghe chuyện một lúc, ngay khi trong phòng Đường Phong vọng ra giọng nói của Hà Hương Ngưng, trong lòng bảo chủ đại nhân đột nhiên nổi lên một cảm giác khó tả, đau khổ dấm dứt, một chút khó thở, trong miệng chua loét, làm cho nàng vốn đang bình tĩnh lại trở thành vô cùng phẫn nộ.



Gã tiểu dâm tặc này quả nhiên đánh chết cũng không chừa, trong khi người khác đang cố gắng tu luyện để chuẩn bị cho thí luyện ngày mai thì hắn ngược lại đang ngồi nói chuyện phiếm với nữ nhân trong phòng, thật là chém chết cũng không hết tội. Tự tay giết hắn hôm nay cũng không coi là vô cớ giết người. Tiểu dâm tặc này vốn được trời cho gương mặt tuấn tú, nụ cười mê người, nếu thi triển thủ đoạn câu dẫn nữ nhân, đoán chừng không thiếu nữ nào không mê đắm, ngay cả chính bản thân mình cũng bị hắn làm cho thất điên bát đảo, huống hồ là người khác.



-o0o-