Vô Thường

Chương 317 : Phòng hai mươi bảy (thượng-ha)

Ngày đăng: 21:41 21/04/20


Đệ tử của năm nay có tư chất tốt hơn không chỉ một bậc so với những đệ tử năm trước, nếu như dựa vào cường độ huấn luyện của năm trước, Sở Văn Hiên cam đoan, lần này chí ít có bốn mươi người có thể đến được nơi này. Thế nhưng chỉ một lệnh mệnh bảo chủ đại nhân hạ đạt, nguyên bản thời gian huấn luyện bốn tháng lập tức bị rút gọn xuống còn hai tháng, trực tiếp tạo thành hậu quả như bây giờ.



Số còn lại không tới hai mươi người, đây chính là những người tốt nhất, những người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, tương lai của Ô Long Bảo cũng sẽ ngưng tụ trên người bọn họ.



Bốn người Thiết Đồ không có ai tử vong, chỉ bất quá trên mặt Cừu Thiên Biến có một vết sẹo thật dài, nhìn dấu vết hẳn là do đao kiếm gây thương tích, là vết thương cũ, lưu lại ấn ký khiến hắn càng thêm có vẻ kỳ dị ngoan độc. Bụng của Hà Hương Ngưng cũng có hai ba vết thương đâm thủng, Thu Tuyệt Âm cũng không may mắn tránh khỏi, trên cánh tay phải có rất nhiều vết sẹo dài, duy nhất chỉ có một mình thiết đồ còn giống như trước kia.



Những vết thương này đều là do Không Dư Hận lưu lại cho bọn họ.



Trong thời gian huấn luyện hai tháng vừa qua, bọn họ đã vô số lần lượn lờ qua ranh giới sinh tử, trong những trận chiến với Không Dư Hận, ngoại trừ Thiết Đồ còn bình yên vô sự, những người khác đều thụ thương có nặng có nhẹ, thậm chí thiếu chút nữa chết đi, kết cục cuối cùng nếu không phải phòng ngự của Thiết Đồ cường hãn, Không Dư Hận đánh hồi lâu cũng không thể phá được kim quang của hắn, phỏng chừng ba người này đều phải chết đi, cuối cùng vẫn là Mang chấp sự chỉ thị Sở Văn Hiên ngăn lại công kích của Không Dư Hận.



Trước kia Mang chấp sự đã từng đáp ứng qua Đường Phong, trước khi tới Băng Hỏa Đảo, bốn người bọn họ nhất định không chết.



Từ lần tìm được đường sống trong chỗ chết kia, hầu như mỗi người đều suy nghĩ, nếu như Đường Môn còn ở đây mà nói, nào chịu được Không Dư Hận kiêu ngạo làm càn như vậy? Thế nhưng bọn họ cũng không biết đến tột cùng Đường Môn tới địa phương nào? Hỏi Sơ Văn Hiên hắn cũng chỉ ngậm miệng không đáp, khiến mọi người không có biện pháp.



- Ha ha, đây là Băng Hỏa Đảo?



Thiết Đồ đứng trên boong tàu, một mặt lay động Cừu Thiên Biến co quắp một bên, một mặt nói:



- Mau đứng lên nhìn.



Sắc mặt Cừu Thiên Biến tái nhợt, toàn thân hầu như đã hư thoát, xua xua tay nói:



- Không cần để ý ta, cách ta càng xa càng tốt!



Thu Tuyệt Âm bên cạnh hỏi:



- Cừu huynh, thế nào lại say tàu choáng váng lợi hại như vậy?



- Bẩm… Bẩm sinh rồi!



Cừu Thiên Biến hữu khí vô lực đáp, đây là một loại sợ hãi đối với biển rộng trong lòng, không phải là thực lực thăng tiến có thể chữa khỏi được.



Một lát sau, thuyền lớn rốt cuộc đã cập bờ.



Phi Tiểu Nhã với một thân cung trang từ trên thuyền nhảy xuống, thần tình đạm mạc, sắc mặt như thường, nhưng thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy đã biểu hiện rõ nội tâm khẩn trương của nàng.



Rốt cuộc đã tới địa phương này, hiện tại đã trôi qua thời gian hai tháng, chính mình đã nhẫn nại tới cực hạn.



Hắn, còn sống sao? Theo như lời nói của Mang chấp sự trước kia, sáu ngày sáu đêm ở nơi này, nếu như hắn đã sớm chết đi mà nói, chờ đợi nhiều thời gian hơn nữa cũng chỉ như vậy, nếu như hắn còn sống sót sau sáu ngày sáu đêm trước kia mà nói, vậy thì chờ đợi một hai tháng cũng không có vấn đề. Hắn có thể sống bên trong sáu ngày, hẳn là có thể sống hai tháng.



Tuy rằng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng Phi Tiểu Nhã không thể ức chế được tâm tình lo lắng của chính mình. Nàng phải biết sự thực, phải biết được tình huống của nam nhân kia như thế nào, sống thì phải gặp người, chết phải thấy thi thể.



Trước kia, thời điểm dẫn đệ tử Ô Long Bảo tới Băng Hỏa Đảo tu luyện, Phi Tiểu Nhã có lúc cùng tới có lúc không, nhưng lần này ngoại lệ. Không chỉ nàng tới, Mang chấp sự cũng tới. Hai người so với bất cứ người nào đều khát cầu muốn biết hạ lạc của Đường Phong, đương nhiên mục đích không hoàn toàn giống nhau.



Dưới một tiếng hét to của Sở Văn Hiên, không tới hai mươi đệ tử tinh anh Ô Long Bảo lần lượt bước xuống thuyền.



Trong gần hai mươi người này, ngoại trừ Thiết Đồ ra, có bốn người không thuộc về Đại Tuyết Cung, những người còn lại đều là đệ tử tuyển chọn từ Đại Tuyết Cung gửi tới, hầu như chiếm hơn phân nửa tổng nhân số. Có thể tưởng tượng được, tố chất của những người Đại Tuyết Cung đưa tới mạnh như thế nào.



Sở Văn Hiên nhìn mười mấy người này, giảng thuật lại một lượt tinh thần cơ bản bao nhiêu năm như một:



- Các ngươi hiện tại không chỉ sống vì chính mình, các ngươi có thể đứng ở chỗ này là bởi vì vô số người đã chết đi làm đá kê chân cho các ngươi. Hơn hai trăm người tham gia giai đoạn huấn luyện đầu tiên tại Ô Long Bảo, mà hiện tại chỉ còn lại không tới một thành, trên lưng các ngươi mang theo mộng tưởng không thể hoàn thành được của bọn họ, các ngươi mỗi người đều là tinh anh mạnh nhất, tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng, ta không hi vọng lại nhìn thấy người tử vong, tuy rằng tử vong là tồn tại không thể tránh khỏi, thế nhưng nhất định phải kiên trì tới cùng. Nếu như nhận thấy không thích hợp lập tức bật người chạy ra khỏi băng hỏa ba mươi sáu phòng. Tính mệnh của các ngươi đã không còn của chính mình nữa rồi, các ngươi là người của Ô Long Bảo, trước khi có mệnh lệnh của bảo chủ đại nhân, cho dù máu chảy sạch sẽ cũng phải chống đỡ một tia hơi thở cuối cùng không tiêu tan.



Vẻ mặt Không Dư Hận coi thường liếc mắt nhìn qua Sở Văn Hiên. Đối với hắn mà nói, hắn từ đầu cho tới bây giờ không phải là người của Ô Long Bảo, hắn là đệ tử của Đại Tuyết Cung, từ đầu tới cuối đều là người của Tạ Tuyết Thần, những lời nói của Sở Văn Hiên chỉ có thể dành cho phân nửa người khác nghe.



- Những điều cần phải chú ý trong băng hỏa ba mươi sáu phòng ta đã sớm nói cho các ngươi biết rõ rồi, không cần phải trình bày quá nhiều, thời gian quý giá, hiện tại tất cả đều cút vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng cho ta, bốn người các ngươi lưu lại.



Đám người Thiết Đồ hai mặt nhìn nhau, chỉ có Không Dư Hận để lộ một ít vẻ mặt nghi hoặc, gương mắt nhìn Sở Văn Hiên một chút, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dẫn theo những người còn lại xuất phát tiến về phía sườn núi.




Mang chấp sự quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười nói:



- Ngươi coi nàng là tiểu hài tử hay sao? Nói dối, ngươi lấy cái gì để nàng tin tưởng? Huống chi nàng là cao thủ Thiên giai trung phẩm, loại người như Thiết Đồ nói dối trước mặt nàng, tùy tiện có thể để nàng phát hiện ra sơ hở.



- Vậy thì ta đi nói cho nàng, nàng khẳng định không thể phát hiện ra kẽ hở gì!



Sở Văn Hiên nói.



Mang chấp sự lắc đầu:



- Không, phương pháp này không thực hiện được, quá trẻ con rồi!



- Này cũng không được, kia cũng không được, ngài phải nghĩ ra một biện pháp a!



Sở Văn Hiên hận không thể trực tiếp chém Mang chấp sự trước mắt này thành vạn đoạn, bất quá cho dù giết chết hắn chỉ sợ cũng không thể tiêu trừ được ma chướng trong lòng bảo chủ đại nhân.



- Không cần phải nghĩ biện pháp làm gì.



Mang chấp sự giống như phát hiện ra cái gì, trên gương mặt tái nhợt hiện ra một tia kích động:



- Nàng hiện đang trong trạng thái này, vị tất không phải là chuyện tốt!



- Tốt ở địa phương nào?



Sở Văn Hiên tức giận truy hỏi.



- Linh khí, linh khí bắt đầu hội tụ xung quanh nàng rồi!



Khóe miệng Mang chấp sự hiện lên một tia mỉm cười:



- Nàng hiện đang là Thiên giai trung phẩm, dựa theo tư chất và tốc độ tu luyện của nàng, sợ rằng cần phải có thời gian năm sáu năm, thậm chí là càng lâu mới có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm. Thế nhưng lúc này linh khí đang tụ tập về phía nàng.



- Điều này có thể chứng minh cái gì?



Thực lực của Sở Văn Hiên thiếu, cảm thụ không được những điều này, tự nhiên không hiểu ý tứ của Mang chấp sự.



- Thiên nhân hợp nhất!



Sắc mặt Mang chấp sự triệt để cuồng nhiệt.



- Nàng đã có thể chạm tới ý cảnh thiên nhân hợp nhất rồi, thế nhưng chỉ còn kém một bước cuối cùng. Chỉ cần nàng có thể đột phá được trạng thái hiện rại, nàng coi như có thể thực sự bước vào cánh cửa thiên nhân hợp nhất, so với Đường Phong còn sâu hơn một chút. Đến lúc đó linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thân thể của nàng, đạt tới cảnh giới của ta hiện tại, thậm chí có khả năng trực tiếp tấn chức bước vào Thiên giai thượng phẩm.



- Nói vậy có thực không?



Sở Văn Hiên không nhịn được kích động, tuy rằng loại sự tình này không phải phát sinh trên người hắn, thế nhưng hắn cũng vui vẻ vì Phi Tiểu Nhã.



- Không cảm ngộ trong bi thương, trầm luôn ngay trong bi thương!



Mang chấp sự thấp giọng nói:



- Ngươi đừng cao hứng quá sớm, nếu như nàng có thể thành công mà nói, sẽ đạt tới trình độ hiện tại của ta, nếu như thất bại rồi…



- Thất bại thì thế nào?



-o0o-