Vô Thường
Chương 329 : Hỏa tinh
Ngày đăng: 21:41 21/04/20
Lúc này đây rốt cuộc là được hay mất Đường Phong cũng không rõ ràng lắm. Theo đạo lý mà nói, mất đi một thanh thiên binh, thu được hai loại năng lượng tinh khiết tới cực điểm, Đường Phong coi như biến đầy bát đầy bồn, dù sao loại vận khí tốt như thế này không phải người nào cũng có, hai loại năng lượng tinh khiết tới cực điểm này, vô luận là loại nào, nếu như có người đủ thực lực hấp thu chúng mà nói, cảnh giới tự nhiên tăng vọt.
Có thể từ một góc độ mà nói, hai loại năng lượng này chỉ tạm thời dừng lại trên người Đường Phong, cũng không phải thuộc sở hữu của hắn, không chừng lúc nào đó có thể gây nguy hại tới hắn, thực sự khiến trong lòng Đường Phong có thích thú, có lo sợ bất an.
…
- Nha đầu, nếu dưới đáy biển kia là tuyết tủy, vậy quang cầu trên đơn động nhỏ là cái gì?
Đường Phong suy nghĩ một chút mở miệng nói.
Linh Khiếp Nhan đáp:
- Hai thứ này đều là thiên tài địa bảo ta chưa từng nhìn thấy qua, nhưng tên tuyết tủy thì đã từng nghe nói, có thể đối kháng với băng kình ẩn chứa trong tuyết đó, thứ này khẳng định là hỏa tinh, ngẫm lại quang cầu kia tuyệt đối chính là hỏa tinh rồi.
Tuyết tủy và hỏa tinh, một bên tồn tại trong núi lửa cực nóng, một bên tồn tại bên dưới, hơn nữa trong băng hỏa ba mươi sáu phòng có hai loại linh khí tinh thuần tới cực điểm, thời điểm tu luyện bên trong hai loại linh khí khi thì bay lên, khi thì giảm xuống, lẽ nào nói tất cả linh khí của nơi này là bởi vì có hai thứ kia tồn tại nên mới đản sinh ra?
Dù sao hỏa linh khí là từ bên trên đè xuống, mà băng linh khí lại từ bên dưới bay lên, so với phương vị tồn tại của hỏa tinh và tuyết tủy hoàn toàn tương xứng.
Hơn nữa trong nháy mắt khi hỏa tinh và tuyết tủy lộ ra hình dáng, hỏa linh khí và băng linh khí chí thuật lập tức tụ tập về phía chúng.
Suy nghĩ như vậy là bởi vì trong Băng Hỏa Đảo, thứ quý giá nhất không phải là băng hỏa lưỡng trọng kình, cũng không phải là liệt diễm cô và tuyết tủy hàn băng, mà chính là hỏa tinh và tuyết tủy bị Đường Phong hấp thu sạch sẽ.
Băng hỏa lưỡng trọng kình chính là bởi vì hỏa tinh và tuyết tỉnh mới sinh ra, về phần liệt diễm cô, hẳn là vật tồn tại nhờ vào hỏa tinh, tuyết tủy hàn băng cũng là vật tồn tại nhờ vào tuyết tủy, tất cả đều bởi vì chúng nên mới sản sinh ra. Có thể nói Đường Phong đi một chuyến tới Băng Hỏa Đảo, sau cùng đã mang theo thứ quan trọng nhất của Băng Hỏa Đảo.
Trong lúc nhất thời Đường Phong có một loại cảm giác khó có thể đối mặt với mọi người trong Ô Long Bảo.
Nói tới cùng, Băng Hỏa Đảo coi như sản nghiệp của Ô Long Bảo, vài chục năm Ô Long Bảo đều vận chuyển đệ tử tinh anh tới nơi này, để cho bọn họ tiến vào trong mật thất tu luyện, đề cao thực lực cực nhanh, thế nhưng hiện tại tuyết tủy và hỏa tinh đã không còn nữa rồi, tự nhiên sẽ không còn băng linh khí và hỏa linh khí chí thuần, băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng chỉ còn trên danh nghĩa, vô luận là tu luyện bên trong như thế nào cũng không còn hiệu quả đột nhiên tăng mạnh nữa rồi. Hơn nữa hiện tại ngay cả Băng Hỏa Đảo không biết đã chạy đi đâu, chí ít đầu cùng phạm vi nhìn của chính mình căn bản không hề có Băng Hỏa Đảo tồn tại.
Điều này bảo nhân tình như thế nào? Đường Phong cảm giác chính mình giống như một cường đạo, chạy vào trong nhà người ta, không nói câu nào đã mang theo tài phú quý giá nhất để vào trong túi.
Để người lo lắng nhất chính là, bảo bối chính mình mang đi chỉ là tạm thời bị đặt trong túi chính mình, không phải thực sự thuộc sở hữu của chính mình, không chừng lúc nào đó sẽ mang lại cho chính mình tai nạn ngập đầu.
Một màn lọt vào trong tầm nhìn của Mang chấp sự chính là Băng Hỏa Đảo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu chuyển động, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Hơn nữa dòng xoáy trên bầu trời kia đã bành trướng tới mức đủ bao phủ một phần năm diện tích Băng Hỏa Đảo rồi, độ cao của dòng xoáy cũng đã giảm xuống không ít, ngay tại vị trí bầu trời cách Băng Hỏa Đảo chỉ chừng hơn mười dặm.
Thuyền lớn vẫn chạy trốn như cũ, trong tình huống không người nào nhìn thấy Băng Hỏa Đảo, dòng xoáy trước đó khắc sâu vào trong mắt Mang chấp sự vẫn tiếp tục duy trì như cũ, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, dòng xoáy trên bầu trời càng lúc càng thấp, tốc độ bành trướng càng lúc càng lớn, toàn bộ Băng Hỏa Đảo cũng chuyển động càng lúc càng nhanh.
Một dòng xoáy thật lớn chậm rãi hình thành xung quanh Băng Hỏa Đảo, lực đạo xoáy tròn của nước biển tác động vào tốc độ thoát đi của con thuyền lớn.
Qua thời gian đủ nửa canh giờ, khi dòng xoáy trên bầu trời đã bành trướng tới mức bao phủ toàn bộ Băng Hỏa Đảo, nó trực tiếp ép xuống bên dưới.
Lúc này con thuyền lớn đã vượt ra khỏi phạm vi sương mù dày đặc bao phủ, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được tiếng nổ rung trời chuyển đất từ bên kia truyền tới, lập tức con thuyền lớn vốn đang tiến lên bị một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ giữ lại, thậm chí bị kéo vào trong sương mù.
Trong lòng mỗi người đều run sợ, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên biển rộng quỷ dị không hiểu này, cho dù con thuyền lớn này có đủ kiên cố hơn nữa cũng không thể tạo thành cho bọn họ bất cứ cảm giác an toàn nào.
Trước mặt lực lượng thiên nhiên, lực lượng của con người thực sự quá mức nhỏ bé.
Không bao lâu sau, con thuyền lớn lại bị kéo trở về vị trí ban đầu, lúc lao ra khỏi màn sương mù dày đặc, tất cả mọi người không khỏi ngẩn ngơ, Băng Hỏa Đảo đã không còn, ngoài khơi, vị trí nguyên bản trước kia chính là Băng Hỏa Đảo chỉ còn một dòng xoáy cực kỳ khổng lồ, diện tích rộng lớn vô biên, lực đạo khổng lồ kéo theo nước biển xoay tròn phảng phất giống như sứ giả câu hồn, đang hút sinh mệnh của mỗi người vào trong đó.
Dòng xoáy cực lớn này đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của nhân loại, một khi bị hút vào trong đó, vô cùng có khả năng rơi vào hoàn cảnh thuyền hủy người vong. Dựa theo tốc độ và tư thế hiện tại, con thuền lớn bị cuốn vào trong đó là chuyện không thể cưỡng lại được.
Dưới tình huống khủng hoảng, tim đập nhanh, hầu như mỗi người ở đây đều nhìn Mang chấp sự, ở chỗ này, thực lực của hắn là mạnh nhất, nếu như con thuyền lớn bị hủy, sợ rằng chỉ có hắn là có thể chạy thoát ra ngoài.
Cảm thụ được ánh mắt của những người này, Mang chấp sự cười lạnh một tiếng, hắn hiện tại đã là bồ tát bùn qua sống, tự bản thân khó có thể bảo toàn, huống chi cách làm cố chấp của Phi Tiểu Nhã khiến hắn đau đớn, nản lòng thoái chí, nào còn tâm tình đi quản tới sống chết của người khác.
Căn bản không muốn để ý tới những người này, thế nhưng Mang chấp sự lại thở dài một tiếng. Cũng được, đã biết suốt đời chính mình đã trồng rất nhiều ác nhân, ngày hôm nay ngoại lệ một lần vậy, huống chi nếu con thuyền lớn bị hủy, chính mình cũng không có phương tiện trở lại.
- Mọi người dồn cương khí xuống dưới chân, rót vào trong truyền, cố gắng thúc đẩy con thuyền cưỡng lại lực hút!
Mang chấp sự vội vang la lên nói, cùng lúc đó, bộc phát ra toàn bộ cương khí, dồn cương khí vào trong con thuyền lớn.