Vô Thường
Chương 343 : Không biết xấu hổ, đạo đức tiêu vong
Ngày đăng: 21:41 21/04/20
Đường Phong không hề nghĩ tới, chính mình cư nhiên có một ngày đêm dỗ người khác ngủ. Phi Tiểu Nhã lúc này khiến hắn không còn cảm giác thấy một nữ nhân cường thế bá đạo không chịu nói đạo lý trước kia, hoàn toàn là một tiểu cô nương ốm yếu bất lực, phảng phất như đang cầm lấy chính mình như cầm một cọng rơm cứu mạng.
Điều này không khỏi khiến hắn rất tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thành tựu vĩ đại.
Nghe thêm một câu chuyện xưa, Phi Tiểu Nhã thề thốt nói:
- Ta sau này không bao giờ ăn thịt thỏ nữa!
Lập tức nàng lâm vào trong trầm mặc, nàng cũng là một người biết thủ tín, chỉ cần nghe thêm một câu chuyện là được, chỉ bất quá bàn tay nghiêng người cầm lấy y phục của Đường Phong không chịu buông ra, để Đường Phong muốn đứng lên cũng rất không có khả năng.
Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể khoanh chân ngồi trên giường, một mặt đả tọa một mặt khôi phục.
Cơn mưa to này tới tận ngày hôm sau vẫn không hề nhìn thấy chút dấu hiệu ngừng lại, mây đen trên bầu trời vẫn rất nặng ngưng thực giống như cũ, phảng phất giống như có một tấm chăn bông ướt đẫm đặt phía trên, khiến người khác cảm giác có chút không thở nổi.
Thời gian năm ngày, bản thân Đường Phong đã khôi phục gần như hoàn toàn, vô luận là tổn thương trên làn da hay bên trong cơ thể đều đã khỏi hẳn, làn da mới sinh mềm mại trắng nõn giống như da trẻ con, khiến Đường Phong thoạt nhìn càng thêm giống mặt trắng nhỏ.
Ngược lại, Phi Tiểu Nhã nói thương thế của chính mình còn chưa khỏi. Bất quá tạm thời Đường Phong không quá cấp bách, tuy rằng hắn cũng muốn nhanh chóng tìm kiếm tài liệu chế tạo bè gỗ rời khỏi hòn đảo này, thế nhưng ông trời không hoàn mỹ cũng là chuyện tình không có biện pháp.
Trái tim suốt mấy ngày vừa qua của Đường Phong hiện tại hơi chút thả lỏng xuống, vốn hắn rất lo lắng hai đoàn năng lượng trong hai lòng bàn tay chính mình có bởi vì chính mình vận công tu luyện đột nhiên xảy ra ảnh hưởng khác thường, nhưng căn cứ vào quan sát suốt mấy ngày hôm nay, ngoại trừ chúng được một đường kinh mạch nối thông, đã đạt tới trạng thái cưc kỳ ổn định, vì vậy hiện tại vẫn bình yên vô sự.
Đường Phong cũng không thả lỏng cảnh giác, hiện tại mới chỉ trôi qua năm ngày mà thôi, có trời mới biết chúng có thể gây ra cho mình nguy hại tới tính mạng hay không. Nếu như có một biện pháp nào đó hoàn toàn hấp thu chúng mà nói, vậy thì không gì tốt hơn. Năng lượng khổng lồ lại tinh thuần tới như vậy, Đường Phong tự nhiên luyến tiếc khu trừ chúng, nếu như có thể hấp thu hai đoàn năng lượng này, Đường Phong phỏng chừng thực lực của chính mình sẽ có bước nhảy vọt cực kỳ to lớn, thậm chí trực tiếp tấn chức Thiên giai cũng không phải là không có khả năng.
Mấy ngày trôi qua, Phi Tiểu Nhã được Đường Phong tạo thành một thói quen, đó chính là mỗi ngày trước khi đi ngủ nhất định phải dùng một cố sự nào đó để dỗ nàng ngủ, so với tiểu hài tử không có bao nhiêu khác biệt. Chờ khi Đường Phong ý thức được điểm này thì đã hoàn toàn muộn rồi, nếu như không kể, nữ nhân này có thể nháo nhào với Đường Phong suốt nửa đêm cũng không chịu nghỉ ngơi, một bộ tiểu tình ủy khuất thương cảm hề hề khiến Đường Phong bị đánh bại triệt để, chỉ đành quặn bụng tìm một chuyện xưa nào đó kể cho nàng nghe.
Từ điểm này suy xét, tính cách bốc đồng của nữ nhân này cũng không thay đổi bao nhiêu.
Đường Phong rất hối hận, hối hận không nên kể cho nàng nghe nhiều chuyện xưa ngạc nhiên cổ quái này như vậy, chỉ là hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể an ủi chính mình đối đãi nàng như người bệnh.
Cô nam quả nữ ở chung một nơi luôn luôn có rất nhiều sự tình xấu hổ phát sinh, Phi Tiểu Nhã vẫn mặc bộ y phục rộng thùng thình của Đường Phong, cũng giống như chim nhỏ đi tới đi lui trong sơn động, căn bản không hề sợ có thể bị gió thổi tốc lên hay không.
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Linh Khiếp Nhan giận dữ, trong cương tâm của Đường Phong càng không ngừng vũ động nắm tay:
- Giết chết, ta tuyệt đối phải giết chết nữ nhân kia! Không thể lưu lại tính mệnh của nàng, hồ ly tinh này, quá không biết xấu hổ, quá không biết vô liêm sỉ, quá mức đạo đức tiêu vong rồi!
- Uhm!
Đường Phong khúm núm gật đầu, điểm mấu chốt này, hắn cũng không dám nói cái gì với bà cô nãi nãi này.
- Xem ra Phong ca ca ngươi rất thích nha, trái tim cho tới bây giờ vẫn phù phù nhảy lên liên tục? Có muốn người ta cũng bày ra cái tư thế kia cho ngươi nhìn một chút?
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh nói.
- Hiện tại ngươi không có nội dung gì, bày ra cái tư thế kia nào có tác dụng?
Đường Phong thuận miệng đáp.
Lời này triệt để chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, thẳng tức mới Linh Khiếp Nhan căm tức tới nửa chết nửa sống. Đường Phong tốn rất nhiều sức trấn ấn, cuối cùng lấy một trăm âm hồn làm cái giá phải trả mới đạt được tiểu nha đầu này xin tha thứ.
Họa là từ trong miệng mà ra a! Đường Phong sau này không bao giờ dám nói lung tung nữa.
Sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ rất yên tĩnh, rất đơn điệu, mỗi ngày không phải là tu luyện thì chính là nói chuyện phiếm với Phi Tiểu Nhã, tinh thần lẫn tâm tính phảng phất như thoáng cái đã rời xa giang hồ rực rỡ náo động kia.
Tròn nửa tháng sau bầu trời mới trong sáng, mưa to liên tục không ngừng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại, Đường Phong không tự chủ được thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng có thể tìm kiếm tài liệu chế tạo bè gỗ rời khỏi nơi này rồi. Tuy rằng sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ này làm hắn rất thích ý, không cần phải đi quan tâm mọi thứ trên đời, cũng không cần phải lo lắng ân oán tình cừu các loại, thế nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy một loại áp lực không tên, nơi phát ra cảm giác này chính là từ nữ nhân tên gọi Ngọc nhi kia.