Vô Thường

Chương 36 : Có gan ăn vụng, có dũng khí đừng chạy

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


- Ta thấy vị huynh đệ đây chẳng những là cao thủ dụng dược, mà còn là cao thủ dùng ám khí!



Đang lúc Đường Phong mãi khoe khoang, bên người lại truyền tói một thanh âm rất nhỏ.



Hai người Đường Phong và Bạch Tiểu Lại nói chuyện, thanh âm vốn cũng rất nhỏ, người thường đứng gần nửa thước cũng không nghe được, không ngờ tới lại có người đứng bên cạnh nghe được rành mạch như thế.



Đường Phong quay đầu lại liền thấy một ưáng hắn lưng hùm vai gấu đang đứng cách đó mười thước mỉm cười nhìn mình. Người này toàn thân không có điểm nào đặc biệt, chỉ là to con một chút mà thôi, giống như một con gấu thật to đang đứng đó. Nụ cười trên mặt hắn rất hào phóng, ai gặp hắn lần đầu sẽ cảm thấy đây là người không câu nệ tiểu tiết.



- Làm sao huynh thấy được?



Đường Phong chưa từng gặp qua người này, nhưng mà nam nhân phóng khoáng thế này hẳn cũng không phải loại người âm hiểm xảo trá gì.



Nhưng Bạch Tiểu Lại lại nhướng mày, với nội tình Thiên giai cao thủ của nàng, cư nhiên cũng không thể nhìn ra người nam nhân này nóng sâu thế nào. Hơn nữa toàn thân hắn không có bất kì dấu vết nào của cương khí, lại càng khiến Bạch Tiểu Lại cảnh giác vạn phần, có thể đem một thân thực lực thu liễm tới trình độ này, thực lực của người này so với mình chỉ cao hơn chứ không thấp.



- Cánh tay thon dài mềm mại, ngón tay linh hoạt tinh tế, hai tay dưới tay áo ẩn mà không phát, đã ra tay nhất định sẽ lấy mạng đối phương!



Môi của nam nhân kia khẽ mấp máy vài cái, thấp giọng khen:



- Hảo một đôi diệu thủ!



- Huynh đài khen lầm rồi, ta cũng không biết dùng ám khí gì cả.



Đường Phong tuy rất kinh ngạc trước khả năng quan sát của đối phương, nhưng mặt vẫn không đổi sắc phản bác. Đối phương thoạt nhìn không có ác ý gì, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, đối với một người lạ chưa từng gặp qua, không thể không đề phòng.



Lúc này Trương Tập Nguyên đã gói cẩn thận dược liệu Đường Phong cần, tự mình đưa tới, Đường Phong xuất ngân phiếu đưa hắn, tiền trao cháo múc.



- Đi thôi.



Đường Phong nói với Bạch Tiểu Lại.



- ừ.



Hai người vừa đi đến cửa lớn của Tập Nguyên Đường, hán tử vừa mới nói chuyện với Đường Phong đột nhiên biến sắc, giống như gặp phải chuyện kinh khủng nhất trên đời, ngoài miệng tức giận mắng một tiếng:



- Con mẹ nó, tới nhanh thật!



Vừa nói xong, lập tức chạy ra khỏi Tập Nguyên Đường, đứng giữa đường thi triển thân pháp, nhảy lên trên mái nhà của Tập Nguyên Đường, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.



-Nhanh thật!




Có bé lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại nói:



- A di cũng rất đẹp, đẹp giống mẫu thân.



- Gọi tỷ tỷ.



Bạch Tiểu Lại nghiêm nghị nói.



- Ha ha.



Đường Phong cười lớn nói.



- Trẻ con cái gì cũng nói được, trẻ con cái gì cũng nói được!



Bạch Tiểu Lại hung hăng trừng mắt liếc Đường Phong, sau đó lại nhìn vào cô bé nói:



- Mâu thân của muội đâu.



- mẫu thân đang đuổi theo người khác.



- Vậy còn cha muội đâu?



- Chính là người mẫu thân đang truy đuổi!



Cô bé vừa nói xong, đôi mắt to tròn đột nhiên liền ầng ậc nước, lông mi thật dài cũng ươn ướt.



Bạch Tiểu Lại nháy mắt luống cuống tay chân, nàng cũng không biết là mình đã nói sai cái gì, càng không có kinh nghiệm dó dành trẻ con.



- Đừng khóc, đừng khóc!



Đường Phong vội dỗ dành, nhìn thấy trên tay Bạch Tiểu Lại còn cầm xâu kẹo hồ lô ban này, vội giật lấy đưa cho cô bé:



- Manh Manh đừng khóc, ca ca cho muội ăn kẹo đường!



- mẫu thân nói không được ăn đồ của người lạ cho!



cô bé đưa tay lau mắt, rất có nguyên tắc nói.