Vô Thường
Chương 433 : Đoạt bảo
Ngày đăng: 21:42 21/04/20
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lộ vẻ tức giận:
- Con mẹ nó, Tạ Tuyết Thần giờ nhất định đã chạy mất rồi.
Đây cũng là sơ sẩy của bọn họ, cả đám chỉ một lòng muốn cứu lão Cung Chủ ra trước, không nghĩ đến Tạ Tuyết Thần sẽ dùng đến chiêu ve sầu thoát xác này. Bất quá chỉ cần lão Cung Chủ không việc gì là tốt rồi.
Đường Phong nhìn qua thân thể bị chém thành hai khúc của Ngọc Tử Sơn, tiếc hận một hồi, Đoạn thúc ra tay quá độc ác, nếu không giờ mình đã có thể cô động ra âm hồn của một cao thủ Thiên giai thượng phẩm rồi. Quay đầu nhìn hai phía thấy một đám người đều vây quanh lão Cung Chủ, Đường Phong liền dứt khoát đến cửa ra vào lấy chìa khóa, đem tông chủ tiền nhiệm của Thiên Khiển tông cùng phu thê La Vũ Thiên thả ra ngoài.
Vị tông chủ của Thiên Khiển tông kia rất cao ngạo.
Sau khi được Đường Phong thả ra, ngay cả câu cảm tạ cũng không có, bịt lấy cánh tay bị đứt đến bên người lão cung chủ, bịch một tiếng quỳ xuống, khống rống tràn nước mắt:
- Cung chủ ngài chịu khổ rồi.
Ngược lại vợ chồng hai người La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà, đối với Đường Phong lại rất cảm kích, tuy là bọn họ hận không thể thoát khỏi cái thủy lao này lần nữa tìm lại tự do nhanh một chút. Nhưng trước mặt nhiều cao thủ như vậy, cũng không dám vọng động làm càn.
Sau khi cảm tạ Đường Phong đã lén lút quan sát mọi người.
Đường Phong cho bọn họ tự quyết đinh:
- Hại các ngươi chính là Tạ Tuyết Thần, những người này đều là địch nhân Tạ Tuyết Thần, cho nên bọn họ cũng không làm gì các ngươi, bất quá hiện giờ bên ngoài có chút loạn, một thân thực lực của hai người các ngươi lại bị phế .
Nếu tùy tiện chạy ra ngoài cũng có chút nguy hiểm, hay vẫn là ở đây chờ một đêm, tới khi bình minh lên hãy đi ra.
Rất nhanh Đường Phong liền đi tới chân núi, hai người Diệp cô cô cùng Âu Dương Vũ đã không biết đánh tới chỗ nào, tại đây chỉ để lại một ít dấu vết nhìn rợn cả người, đá xanh đều bị đánh thành bột phấn trải đầy mặt đất.
Trên mặt đất có một hố đen cực lớn, hiển nhiên là bị kiến khí của hai người tạo thành.
Bất quá tòa cung điện của Âu Dương Vũ ở bên kia kia lại không có chút thương tổn nào. Đường Phong bước chân không ngừng tiến thẳng tới tòa cung điện trước mặt, hắn muốn thừa cơ hội tốt này đến tìm kiếm bảo bối kia của Âu Dương Vũ.
Đường Phong cũng không biết vật đó có bị Âu Dương Vũ mang theo bên người không, nhưng vừa rồi khi gặp hắn trên tay chỉ có một thanh trường kiếm, trừ kiếm ra không thấy vật gì khác, nên khả năng rất cao là bảo bối bị hắn giấu trong phòng.
Đang lúc muốn tiến vào, lại đột nhiên phát hiện cửa chính hơi hé ra.
Có người đã đã tới đây? Đường Phong nhướng mày, lập tức nhớ tới vài ngày trước khi đi qua nơi này nghe được Âu Dương Vũ cùng một người xa lạ nói chuyện, chẳng lẽ người tới là người cùng Âu Dương Vũ thương lượng không đạt được kết quả lúc đó?
Bước chân Đường Phong chậm dần, nhè nhẹ đi vào. Ở đây tuy nói là một tòa cung điện, nhưng diện tích thực ra cũng chỉ bằng một gian phòng khá lớn thôi, chừng bốn năm gian phòng ngủ. Đường Phong là lần đầu tiên tới đây.
Sau khi chứng kiến đồ vật trong phòng lộn xộn, mọi đồ vật bàn ghế, chăn đêm bị ném đầy mặt đấy, mới nhìn giống như vừa bị cướp sạch vậy.
Hơn nữa trong phòng còn truyền đến âm thanh đồ đạc đang bị lục tung.
Vượt qua mấy vách ngăn, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, rất nhanh Đường Phong liền phát hiện ra một người chổng mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang không ngừng lấy tay đập vào phiến đá trên mặt đất.
Có thể quá tập trung tìm kiếm bảo bối kia, thực lực của người này đã là Thiên giai thượng phẩm nhưng căn bản không phát hiện ra Đường Phong đã đến, vẫn không ngừng tìm kiếm đồ đặc trên mặt đất.