Vô Thường
Chương 44 : Theo gió lẻn trong đêm, đánh lén không tiếng động
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Qua hai ba câu, hai tiếng thở dốc gấp gáp liền truyền tới, còn có tiếng cởi y phục.
Đường Phong thầm kêu một tiếng:
- Trời ạ!
Khó trách nha hoàn này sao lại vội vàng như thế, hóa ra là chạy tới đây yêu đương vụng trộm.
Cảnh này...hình như đã thấy qua rồi! Đường Phong liền nhớ tới lúc theo dõi Tần Tiểu Uyển tối hôm đó, hình như cũng giống như thế này thì phải.
Nhân sinh đúng là khó lường, Đường Phong không khỏi thổn thức không thôi.
Không thể đợi được nữa, đợi lát nữa đôi gian phu dâm phụ này làm bậy rồi mình mới xông ra thì chỉ tổ đau mắt.
Nghĩ tới đây, Đường Phong không một tiếng động nhanh nhẹn di chuyển sang đó.
Bên trong giả sơn không lớn cũng không nhỏ, đủ chứa ba bốn người cùng một lúc, lúc này đây tên gia nô kia đem nha hoàn áp lên vách đá, một tay ôm lấy eo thon của nha hoàn, một tay không ngừng vuốt ve đùi của nàng ta, môi liên tục hạ xuống cổ của nha hoàn những nụ hôn gấp gáp, dồn dập như mưa.
Đường Phong một chưởng chém tới, tên gia nô này không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống.
Nha hoàn đang khép chặt mắt, thân thể run rẩy không ngừng, cảm giác được tình lang đột nhiên dừng lại, không khỏi nhẹ giọng oán trách:
- Đừng dừng lại!
Đợi tới lúc nàng mở mắt ra, không ngờ lại phát hiện cư nhiên đã có một bóng đen dáng người thon dài đứng trước mắt mình, mà tình lang cũng đã ngã xuống cạnh chân mình, vì quá hoảng sợ, nên nha hoàn này định la lên, Đường Phong liền bịt kín miệng của nàng ta:
- Suỵt! Không cần sợ, cũng không được lên tiếng!
Nha hoàn trừng lớn đôi mắt ngập nước, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng quai hàm lại có chút run rẩy, y phục nửa người trên của nàng đã bị cởi quá nửa, từ cổ tới ngực đã lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, phong quang bên dưới đã bị cái yếm đỏ tươi che lại.
Đường Phong tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói:
- Mặc y phục lại, ta chỉ muốn hỏi cô vài việc, không muốn làm hại cô.
Đợi cho nha hoàn mặc lại xong y phục, tâm tình của nàng cũng ổn định hơn rất nhiều, Đường Phong lúc này mới thu lại bàn tay đang bịt kín miệng nàng ta.
- Tại sao người của họ Hoàng và họ Trương không động thủ mà lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Liễu gia chúng ta?
- Ai, lão tam, đừng phàn nàn nữa.
Liễu gia gia chủ thở dài:
- Trong ba đại gia tộc, Liễu Nguyên của Liễu gia ta tướng mạo anh tuấn nhất, văn tài cũng xuất chúng nhất, vốn muốn để hắn tới câu dẫn một đệ tử Thiên Tú đi ám sát Đường Phong, không ngờ tới hắn thật sự động chân tình, cư nhiên bỏ trốn cùng nữ nhân kia.
- Gia chủ, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta, Nguyên nhi có thật sự bỏ trốn cùng nữ nhân kia hay không vẫn chưa rõ kia mà!
Phụ thân của Liễu Nguyên là Liễu Phương Thanh nói với vẻ mặt âm trầm.
- Ngươi còn không thừa nhân! Đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm được chút tin tức nào của Liễu Nguyên và nữ nhân kia, nhất định là đã trốn ở nơi nào đó rồi! Nếu không tại sao chúng ta không tìm được?
Tam tưởng lão Liễu Phương Hải lớn tiếng chất vấn.
- Đừng ầm ĩ nữa!
Liễu Phương Thiên sa sầm nét mặt.
- Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo, sau khi sự thành Liễu gia chúng ta sẽ được chia phần nhiều hơn, hiện tại Nguyên nhi mất tích, hai đại gia tộc còn lại thì đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta. Lần này khó khăn lắm Đường Phong mới rời khỏi Thiên Tú, vậy mà cư nhiên lại thất bại.
- Nếu cứ kéo dài, một khi Tôn sử mất hứng, việc tốt như thế sẽ không tới phần Liễu gia chúng ta nữa!
Đại trưởng lão lo lắng.
- Trong khoảng thời gian này Tôn sử bên kia có động tĩnh gì không?
Liễu Phương Thiên mở miệng hỏi.
- Nghe nói là thường xuyên tiếp xúc với Trương gia.
Mấy người đang nói chuyện, Liễu Phương Thanh bỗng nhiên kêu lên một tiếng, những người còn lại cũng cảm thấy chỗ cỗ tê rần, Liễu gia bốn người sắc mặt đại biến, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, cư nhiên lại bị đánh lén ngay trong nhà mình.