Vô Thường

Chương 463 : Ý định của mạc lưu tô (thượng)

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Bạch Tố Y vốn định để cho những đệ tử mới nhập môn nhìn, có rất nhiều người không biết mặt mũi của anh hùng là cái dạng gì, nhưng vừa nghiêng đầu, không thấy bóng dáng của Đường Phong.



Hắn đã sớm đã chạy mất dạng.



- Phong sư ca đâu rồi?



Một tiểu mỹ nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Đường Phong, mặt mũi tràn đầy sùng bái, thanh thúy nói:



- Ta muốn gả cho hắn!



Nói không cố kỵ, thật là mạnh miệng a!



Mấy nữ đệ tử đứng bên cạnh nàng trêu chọc, cười nói:



- Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!



Tiểu mỹ nữ ủy khuất vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng vẫn kiên trì:



- Ta muốn gả cho hắn, ta hâm mộ hắn muốn chết đi được.



Giờ phút này Đường Phong đã sớm trở về Yên Liễu Các, trước kia đệ tử Thiên Tú gọi hắn là Phong sư đệ, hiện tại đã có người gọi hắn là Phong sư ca, nếu hiện tại Đường Phong nghe được, không biết hắn có cảm tưởng gì.



Trở lại Yên Liễu Các, Bảo nhi Mộng nhi, Tứ Nương cùng Manh Manh đều đang ở đây đợi hắn.



Đường Phong lấy từ trong Mị Ảnh không gian ra một ít đồ ăn vặt đưa cho Manh Manh, trước kia hắn đã đáp ứng nàng rồi, tự nhiên không thể nuốt lời.



Những đồ ăn vặtt này là hắn mua được trên đường trở về, đối với tiểu hài tử mà nói, mỗi lời hứa của người lớn đều rất quan trọng, nếu nói mà không làm, các nàng sẽ rất rất thương tâm.



Manh Manh rất vui vẻ nhận lấy, còn phân ra một nửa cho Linh Khiếp Nhan.



Tứ Nương nhìn Đường Phong cười nói:



- Lần này ngươi đi ra ngoài đắc tội không ít người nha.
Nói xong, hắn chạy ra khỏi Yên Liễu Các, tìm một nơi không người, liền lấy khối Thiên Ngoại Thiên Thạch từ trong Mị Ảnh không gian ra, vận khí lực toàn thân ôm lên, thở hổn hển chạy trở về.



Dù khí lực hiện giờ của Đường Phong lớn vô cùng, tố chất thân thể rất khá, cũng cảm giác thứ đồ chơi này quá nặng.



Đem khối Thiên Ngoại Thiên Thạch đặt trước mặt Tần Tứ Nương, Đường Phong nói:



- Vật này cướp được từ trong Nhất Đao Môn, nói là Thiên Ngoại Thiên Thạch chỉ có điều còn cần phải rèn luyện, mới có thể tách Thiên Ngoại Vẫn Thạch bên trong nó ra, Tứ Nương, ngươi xem…



Tần Tứ Nương tò mò đi đến phía trước tảng đá kia, đưa tay đặt trên tảng đá, vận chuyển cương khí bản thân, một đoàn ánh sáng màu trắng xuất hiện trên bàn tay trắng nõn, độ ấm trong Yên Liễu Các đột nhiên tăng lên.



- Ồ…



Tần Tứ Nương nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, một thân Bạch Chích cương khí của nàng có thể nói là dễ dàng làm cho kim loại tan chảy, tảng đá bình thường chỉ cần đốt qua một chút, sẽ tan chảy rất nhanh, nhưng bây giờ tảng đá kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngoại trừ tảng đá đỏ lên, căn bản không có biến hóa gì khác.



Tứ Nương lại tăng mạnh Bạch Chích cương khí, chỉ có vị trí bị Bạch Chích cương khí bao trùm, mới có dấu hiệu tan chảy.



Thu bàn tay về, Tứ Nương thở nhẹ một ngụm, khen:



- Thiên Ngoại Thiên Thạch quả nhiên không giống bình thường.



- Có thể dung luyện hay không?



Đường Phong có chút khẩn trương, nếu ngay cả Tần Tứ Nương cũng không thể dung luyện thì Đường Phong cũng chẳng biết tìm ai hỗ trợ cả.



- Có thể, bất quá không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, Phong thiếu ngươi rất vội sao?



Tần Tứ Nương nhìn hắn hỏi.



- Không phải là vội hay không. Chỉ cần có thể dung luyện là được.



Đường Phong nói.