Vô Thường
Chương 476 : Một chiêu trọng thương
Ngày đăng: 21:43 21/04/20
Bạch Nguyệt Dung nhịn không được lui về phía sau một bước, từ sát cơ trong đôi mắt, nàng giống như đang nhìn thấy một con Man Hoang hung thú từ trong ngủ say tỉnh lại, muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, từ thân thể hắn tản ra khí tức hung tàn thô bạo, làm cho một Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong như nàng và tất cả mọi người ở đây tim đập chân run.
Thế nhưng vì tính mạng của muội muội mình, Bạch Nguyệt Dung chỉ có thể tiến lên phía trước, xuất ra một lọ thuốc, lấy ra một hạt đan dược, ấn vào trong miệng Bạch Tiểu Lại.
- Muội muội, ngươi yêu hắn như vậy sao?
Hai mắt Bạch Nguyệt Dung mông lung đẫm lệ, nhẹ giọng mở miệng hỏi, nhìn muội muội như hoa như ngọc của mình, nàng liền nhớ lại chính mình năm đó, chỉ có điều muội muội hạnh phúc hơn mình, năm đó hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà bây giờ, nhìn hai người bọn họ nàng rất hâm mộ.
Nghe lời nói của tỷ tỷ, Bạch Tiểu Lại cười, nhìn Đường Phong chậm rãi nói:
- Phụng Nhật Nguyệt minh, chiêu Thiên Địa giám, khiếu Sơn Hà làm chứng, kính Quỷ Thần làm bằng, năm tháng không thể hủy diệt ý chí, gian nan vất vả không làm phai mờ tình ta, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa. Câu hỏi của tỷ tỷ, ta đã trả lời thuyết phục, tỷ tỷ đã minh bạch rồi chứ?
Lời nói của Bạch Tiểu Lại rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như hiện tại, mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tai của tất cả mọi người, trong lòng mọi người rung động không thôi.
Nữ nhân ở đây, Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy như mê say, hốc mắt đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, cũng may thực lực của họ cao thâm, định lực không tầm thường, lúc này mới nén được tâm tình của mình. Mà Hạ Chỉ Mộng đang dựa vào bờ vai Hạ Thì Vũ khóc đến lê hoa đái vũ, tiếng khóc không dứt, giống như tiểu hài tử đang khóc.
Bạch Nguyệt Dung cũng rơi lệ, mỉm cười gật đầu:
- Ta minh bạch.
- A Phong, ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ một chút.
Hơi thở Bạch Tiểu Lại dồn dập, hai mắt chậm rãi khép lại, khóe miệng vẫn treo một nụ cười hạnh phúc mỹ mãn, bàn tay nhỏ vuốt ve Đường Phong rũ xuống.
Hai giọt nước mắt từ trên đôi má Đường Phong nhỏ xuống gương mặt trắng bệch của Bạch Tiểu Lại.
Nước mắt đàn ông chưa rơi, vì chưa đạt tới mức thương tâm.
Bàn tay run rẩy Bạch Nguyệt Dung đặt lên tay Bạch Tiểu Lại, cẩn thận xem xét một lúc, lúc này mới yên lòng lại, nhìn Đường Phong nói:
- Thụ nội thương, không nguy hiểm đến tính mạng.
Có một câu mà Bạch Nguyệt Dung không dám nói cho Đường Phong nghe, chính là kinh mạch Bạch Tiểu Lại bị tổn thương không ít, cho dù ngày say khôi phục lại, chỉ sợ thực lực sẽ hạ thấp.
Đây là kết cục tốt nhât. Cũng may lúc đó Đường Phong đã ngăn cản được công kích hủy thiên diệt địa của ba tên Hàn gia trưởng lão.
Nếu là một người bình thường, nhờ Đường Phong có bảo hộ, cũng sẽ bị ba cổ cương khí kia xé thành bụi phấn.
Ba tức thời gian ngắn ngủi, hai cánh tay Đường Phong bạo liệt mấy chục lần, máu tươi chảy xuống, cả người biến thành huyết nhân.
Lúc nãy điều động thực lực quá nhiều, nhiều đến mức Đường Phong không thể thừa nhận được, lại không thể giải phóng toàn bộ, thành ra năng lượng phản phệ tàn phá thân thể hắn.
Nhìn vào thì thấy rất thê thảm, sau khi bạo liệt, toàn bộ năng lượng dư thừa tán đi, làm cho Đường Phong rất khoan khoái dễ chịu một ít, về phần kinh mạch, Đường Phong hoàn toàn không lo lắng, trên thế giới này không có thứ gì có thể làm hư tổn kinh mạch của hắn, chỉ cần kinh mạch không tổn hao, thực lực hắn sẽ không bị ảnh hưởng.
- Ma đầu, nạp mạng đi.
Hàn Hàng Trần một mực ở bên cạnh xem kịch vui, thấy Đường Phong chỉ dùng một chiêu trọng thương ba vị trưởng lão, một màn này làm cho hắn sợ hãi sâu sắc, nhưng bây giờ, thảm trạng của Đường Phong rơi vào trong mắt hắn, cho là hắn nỏ mạnh hết đà, hơn nữa bản thân mình có thực lựu Thiên giai hạ phẩm, thừa dịp này ra tay đánh chết đối phương, tiêu diệt hậu hoạn, thuận tiện báo thù cho mấy tên Hàn gia trưởng lão.
Mắt thấy Hàn Hàng Trần ra tay đánh lén, người của các gia tộc khác nhíu mày một cái, dù sao Hàn Hàng Trần cũng là hậu sinh vãn bối, bọn họ không thể xuất thủ ngăn cản, chỉ có thể nhìn Đường Phong hóa giải như thế nào mà thôi.
- Ta đã trở lại.
Thời điểm Hàn Hàng Trần xông tới, mập mạp Thu Phong không biết từ nơi nào lóe lên, thân thể tròn vo giống như thịt viên đột nhiên xuất hiện, ra tay sau lại đến trước, ngăn ở trước mặt Đường Phong, hắn phất tay không tròn núc ních đánh về phía Đường Phong, nói:
- Mập mạp ta đến hàng yêu trừ ma.
Hàn Hàng Trần đánh ra một chưởng mãnh liệt, vốn tràn đầy tin tưởng lấy đi tính mạng Đường Phong, thế nhưng Thu Phong đột nhiên ngăn cản trước mặt, bất đắc dĩ thu hồi vài phần lực đạo, một chưởng đánh lên Thu Phong.
Mập mạp kêu một tiếng thảm thiết, lăn trên mặt đất, thời điểm bò dậy nhe răng trợn mắt một hồi, thấy Hạ Chỉ Mộng thương yêu kêu lên không dứt.
- Mập mạp chết bầm, ngươi muốn làm gì?
Khuôn mặt Hàn Hàng Trần lạnh lùng nhìn hắn nói, vừa rồi nhìn thù Thu Phong muốn công kích Đường Phong, nhưng thật ra là dùng thân thể của mình ngăn cản công kích cho Đường Phong, chỉ có điều động tác quá xảo diệu, làm cho Hàn Hàng Trần cũng không dám chắc chắn là hắn muốn cứu Đường Phong hay giết Đường Phong.
Vẻ mặt Thu Phong như đưa đám nói:
- Ta không có làm gì ngươi a, tại sao ngươi vô duyên vô cớ đánh ta một chưởng?
Những thớ thịt trên mặt hắn run lên, hai con mắt cơ hồ không thể nhìn thấy, bộ dáng xem ra rất vô tội đáng thương.
Mà lông mày người Thu giai nhăn lại, có chút không thích nhìn Hàn Hàng Trần.
Thu Phong tự xưng là mập mạp, đây là do chính bản thân hắn xưng hô, có thể Hàn Hàng Trần theo đó mà kêu là mập mạp chết bầm, điều này là không đúng. Luận bối phận cùng niên kỷ, Thu Phong vẫn là sư huynh của Hàn Hàng Trần. Sao có thể mở miệng liền kêu là mập mạp chết bầm?