Vô Thường

Chương 48 : Tráng chí ngông nghênh, anh hùng vốn cô độc

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


Rạng sáng ngày thứ hai, Bảo Nhi và Mộng Nhi theo lệ thường tới hầu hạ Đường Phong rời giường, lúc đi trong phòng liền phát hiện hắn sớm đã tỉnh giấc, chỉ là chăn đệm vẫn chưa xếp gọn.



Bảo Nhi ôn nhu đi tới sửa sang lại chăn đệm, Mộng Nhi đi vào trong sân, phát hiện Đường Phong cúi lưng, trên tay cầm một cái khăn mặt ướt sũng dặt trước mắt, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị lau mặt, nhưng thủy chung vẫn không lau, mày kiếm nhíu chặt, đầu nghiêng qua một bên, đôi mắt nhìn thẳng về phía hư không, ra vẻ trầm tư.



- Phong thiếu gia đang làm gì vậy?



Mộng Nhi tò mò tiến lên hỏi.



Đường Phong nghiêm túc nói:



- Nghe lén!



- Nghe lén cái gì?



Mộng Nhi xoay đầu nhìn xung quanh.



- Nghe lén Tiểu Lại thay quần áo!



Đường Phong nghiêng đầu, một lỗ tay dựng thẳng lên.



- Sao ngài không đi nhìn lén? Nghe lén thì làm được gì?



Mộng Nhi bĩu môi khinh thường nói.



- chỉ dám nghe lén, không dám nhìn lén!



Đường Phong ngây ra một lúc mới quát lên:



- Ngươi coi thiếu gia ta là loại người nào? Những chuyện đê tiện vô sỉ, hạ lưu mạt hạng như vậy thì sao ta làm được?



Mộng Nhi tức giận, xoay đầu qua chỗ khác.



Đường Phong duỗi thẳng thắt lưng, dùng khăn mặt thay thế cây quạt, sau lưng là thái dương vừa ló dạng, trên mặt hiên ngang lâm liệt, lời lẽ chính nghĩa, nói:



- Thiếu gia ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, trung can nghĩa đảm, nhất thân chính khí, cương trực công chính, dứt khoát không thể làm ra những chuyện xấu xa như thế được.



Dừng một chút lại nói:



- Kỳ thật ta chính là tò mò, Tiểu Lại từ sáng tới giờ đã thay mấy bộ y phục rồi, mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, nữ nhân các ngươi rời giường đều rắc rối như vậy sao?



- Phong thiếu gia, lúc ngài nói chuyện nếu không nhìn chằm chằm cửa phòng của Tiểu Lại sư thúc, có lẽ ta sẽ tin ngài!




Ngửa mặt lên trời cười quên tất thảy, tiêu sái như gió nhẹ nhàng bay!"



Tiếng hát mạnh mẽ xuyên thấu màn mưa, truyền đi thật xa. Bên ngoài Yên Liễu các, một bạch y nữ tử dáng điệu thướt tha đang cầm chiếc dù màu vàng, lẳng lặng đứng trong màn mưa, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía Yên Liễu các, dù mưa to gió lớn, nhưng bất luận thế nào cũng không lấn át được tiếng ca cô đơn hiu quạnh này.



Không ai biết nàng đã đứng đó bao lâu, đến tận khi tiếng hát dần dần biến mất, nàng mới giật mình định thần lại, cúi đầu lẩm bẩm nói:



- Không ngờ hắn cũng có thể hát được thế này, chẳng lẽ trước kia là mình nhìn lầm hắn?



Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm ôn hòa vang lên:



- Mạc nha đầu, con đứng ở đây làm gì?



Mạc Lưu Tô xoay người lại, nhìn thấy Lâm Nhược Diên đứng cạnh mình mỉm cười, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng nói:



- Sư phụ, đệ tử vừa từ dược phòng trở về.



- ừ, bên ngoài mưa lớn, cẩn thận kẻo ướt người.



Lâm Nhược Diên yêu chiều giúp Mạc Lưu Tô vuốt nhẹ mấy lọn tóc ướt trên trán.



- Sư phụ, người muốn làm gì sao?



- Cũng mấy ngày rồi không gặp Phong Nhi, thừa dịp trời mưa không có việc gì phải làm nên đến thăm hắn một chút, con muốn đi cùng không?



- Thưa không.



Mạc Lưu Tô nói:



- Đệ tử muốn trở về tu luyện.



- cũng tốt.



Lâm Nhược Diên gật gật đầu,



- Con mới tấn chức Hoàng Giai không lâu, hiện tại cũng nên củng cố tu vi của bản thân.



- Sư phó từ từ đi, đệ tử xin cáo lui trước.



Mạc Lưu Tô thi lễ xong liền che dù rời khỏi Yên Liễu các.