Vô Thường

Chương 481 : Chào từ biệt

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Chỉ là, kinh mạch bị hao tổn tương đối phiền toái, muốn chữa trị là chuyện không thể nào.



Người tu luyện bị thương có ba loại, thương thế nhẹ nhất là ngoại thương, đó là tổn thương da thịt, thoa thuốc chữa thương, nghỉ ngơi vài ngày là tốt lên, tiếp theo là nội thương, nội thương không có cùng cấp độ với nhau, nội thương nhẹ một chút có thể điều dưỡng là có thể khỏi hẳn, nội thương nghiêm trọng một chút thì biến thành tai họa ngầm, nó sẽ theo người tu luyện suốt đời, nói không chừng sẽ đột ngột bộc phát.



Tình huống bây giờ của Bạch Tiểu Lại, chính là nội thương nghiêm trọng. Kinh mạch bị tổn thương, đối với bất cứ người tu luyện nào cũng là chuyện khó tiếp nhận nhất.



Trên nội thương còn có một loại tình huống, chính là thần thức bị thương. Nếu như nói nội thương có thể khôi phục, như vậy thần thức bị thương, tuyệt đối không có khả năng khôi phục. Người có ba hồn bảy vía, sinh ra thần thức, chính là căn bản của con người, hồn phách bị hao tổn, người này liền bị phế đi.



Tuy thương thế hiện tại của Bạch Tiểu Lại chỉ thuộc loại thứ hai, nhưng cũng là nội thương tương đối nghiêm trọng, có mấy chỗ kinh mạch tổn thương không được trọn vẹn đầy đủ, phi thường bạch nhược yếu kém, cho dù Đường Phong muốn đưa cương khí của mình vào ân cần chăm sóc kinh mạch cho nàng, nhưng lại nghĩ sợ nàng bị tổn thương,



Loại tình huống này sao không làm cho Đường Phong tức giận chứ? Hiện tại hận không thể đem hai tên Hàn gia trưởng lão giết chết dưới kiếm. Bất quá, việc đã đến nước này, chi dù phẫn nộ cũng không giải quyết được gì, trong đầu Đường Phong hiện giờ cấp tốc suy nghĩ biện pháp chữa trị thương thế cho Bạch Tiểu Lại, nhưng nghĩ cả buổi cũng không tìm ra biện pháp nào.



Trên đời này, chưa từng nghe nói qua công pháp hay linh đan diệu dược có thể tu bổ hao tổn kinh mạch. Trong lòng không khỏi buồn bực, thời điểm hậm hực, trước mắt Đường Phong sáng ngời, nhớ tới một sự kiện, vội vàng nhìn Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho dặn dò hai người:



- Chiếu cố nàng cho tốt, ta cần bế quan một hồi.



Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho chỉ cho rằng thương thế Đường Phong còn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn ngồi xuống chữa thương, liên tục gật đầu.



Đường Phong ngồi lên cái giường lớn của mình, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, đem tâm thần đắm chìm trong đan điền, bắt đầu xem xét trí nhớ của những âm hồn kia.



Trong cương tâm âm hồn nhiều vô số kể, số lượng trên mấy vạn, những âm hồn này vẫn còn lưu trữ trí nhớ và lịch diệt cả đời của họ, tin tức mà bọn chúng lưu trữ rất khổng lồ, không phải một người có thể biết hết, Đường Phong muốn tìm trong trí nhớ của những âm hồn này, xem xem có biện pháp tu bổ kinh mạch nào hay không.



Chỉ có điều quá trình này quá phiền phức, không phải trong nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, cho nên Đường Phong mới cẩn thận xem xét, cần phải cam đoan không bỏ qua bất luận điều gì.



Lúc bắt đầu hắn vừa đi vừa đọc(vãi, nó đi lúc nào), chỉ có điều làm như vậy quá chậm chạp, mỗi một âm hồn nắm giữ tin tức phức tạp vô cùng, mặc dù chỉ thoáng quét qua là có thể biết được toàn bộ trí nhớ của đối phương, nhưng bỏ qua một thời gian không ngắn mà chỉ tra xét được hơn hai trăm âm hồn thôi.



Đến cuối cùng, Đường Phong phát hiện những âm hồn này biến hóa không ít so với trước kia, tiu chúng vô ý thức và sự sống, nhưng lại có năng lực đáp lời một cách máy móc đơn sơ.



Nói thí dụ như nếu Đường Phong hỏi thăm một tiếng ai nắm giữ kiếm pháp gì, sẽ có âm hồn đem tin tức truyền ra cho hắn, chỉ đơn thuần là truyền lại, mà tin tức truyền tới cũng chính là một ít tin tức về kiếm pháp.



Đường Phong vui mừng quá đổi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cương tâm của mình lại có thể diễn biến ra âm hồn như vậy, chiếu theo suy tính, ngày sau những âm hồn này có thể nghe hiểu được mệnh lệnh của mình hay không?



Điều này vẫn chưa biết được, bất quá đã có phương hướng.



Trên mấy vạn âm hồn, tin tức truyền tới quá lộn xộn, Đường Phong chỉ có thể đem chúng phân chia thành từng đám, mỗi một đám đều có hơn hai trăm âm hồn, làm như vậy hắn không sợ bỏ sót khi chúng truyền tới tin tức có liên quan đến biện pháp tu bổ kinh mạch.



Nhưng về vấn đề này, chín thành âm hồn không có bất kỳ tin tức nào truyền lại, chỉ có một chút âm hồn truyền tới tin tức vô dụng, Đường Phong cẩn thận châm chước một phen, sau khi phát hiện những tin tức này vô dụng, không khỏi cười khổ một phen.




Bạch Tiểu Lại chậm rãi quỳ xuống, nhìn qua Bạch Nguyệt Dung nói:



- Tỷ tỷ, hôm nay ta đến, chính là muốn hướng mọi người từ biệt, phụ mẫu mất sớm, một tay tỷ tỷ chăm sóc Tiểu Lại đến hôm nay, chỉ là hôm nay Tiểu Lại đã tìm được nam nhân để phó thác đời mình, ngày sau không cách nào bầu bạn với tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ tha thứ.



Thời điểm nói những lời này, vành mắt Bạch Tiểu Lại hồng hồng, ngôn từ khẩn thiết, không trách cứ Bạch Nguyệt Dung phong ấn thực lực của nàng chút nào, làm cho Bạch nguyệt Dung áy náy vạn phần.



Bạch Nguyệt Dung liếc mắt nhìn Đường Phong, trong nội tâm mặc dù không từ bỏ được, có thể nàng biết hôm nay có nói gì cũng không vô dụng, chỉ có thể gật đầu nói:



- Tốt, ngươi đi đi, ngày sau ngươi không còn là người của Bạch Đế thành nữa.



Chỉ có thể đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi phạm vi Bạch Đế thành, như vậy mới có thể làm cho nàng thoát khỏi vòng xoáy quyền lực. Ngày sau mình chết đi, mặc kệ là ai làm thành chủ Bạch Đế thành, cũng không liên quan gì đến muội muội của mình, mặc dù Bạch Nguyệt Dung nói lời tuyệt tình, nhưng trong đó đã bao hàm ý muốn bảo hộ đối với muội muội của mình, nàng hôm nay chẳng khác gì người bình thường, làm sao mà có năng lực tranh quyền đoạt vị với người khác cơ chứ?



Huống chi, Bạch Tiểu Lại không có phần tâm tư này, nếu đã như vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền là cách giải quyết tốt nhất.



Bạch Tiểu Lại nhìn Bạch Nguyệt Dung rồi chào từ biệt, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống, Bạch Nguyệt Dung trong lòng nàng, vừa là tỷ tỷ vừa là mẫu thân, biết rõ lần ly biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên trong lòng rất chua xót.



Lần này, Bạch Tiểu Lại xem như đã bị Bạch Nguyệt Dung trục xuất khỏi Bạch Đế thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này Bạch Tiểu Lại không thể trở về nơi đây.



Đường Phong khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nắm lấy bàn tay ôn nhu Bạch Tiểu Lại nói:



- Đi thôi.



Còn chưa chờ hai người xoay người, đột nhiên có một âm thanh vang lên:



- Chậm đã.



Một tiếng này không lớn, nhưng lại mang theo vẻ âm trầm, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là tên Hàn gia trưởng lão vừa rồi trợn mắt với Đường Phong.



Đường Phong nhướng mày, ánh mắt nhảy lên, lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt Bạch Nguyệt Dung lộ ra thần sắc không vui, mà người của những gia tộc khác cũng lắc đầu không thôi, nghĩ thầm quả nhiên người Hàn gia sẽ không dễ dàng thả cho Đường Phong rời đi, cũng không biết tên trưởng lão này nhảy ra là muốn làm cái gì.



Ánh mắt mọi người đều nhìn sang phía Hàn Đông, nhưng vẻ mặt của Hàn Đông cũng mờ mịt, hiển nhiên hắn cũng không biết rõ tình hình.



- Hàn đại trưởng lão còn có chuyện gì sao?



Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn hương vị không kiên nhẫn. Lần này nàng nhịn đau đuổi Bạch Tiểu Lại ra khỏi Bạch Đế thành, trong lòng chua xót vạn phần, vốn tưởng chuyện lần này đã kết thúc, không nghĩ đến vị Hàn gia đại trưởng lão này lại nhảy ra sinh sự.