Vô Thường

Chương 496 : Nguyên lai ta không phải trâu a (thượng,hạ)

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Cố tình muốn hỏi Linh Khiếp Nhan một chút, nhưng bây giờ thời gian không nhiều lắm, ở đây Lôi Tẩu gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như không tỉnh lại, chỉ sợ linh thú Bất Thâm Chu của mình vừa mới ra đời bị dọa vỡ mật.



Việc này đợi đến khi trở về Thiên Tú thỉnh giáo người khác, nghĩ tới đây, Đường Phong chậm rãi mở to mắt.



Lôi Tẩu vẫn đang ở đằng kia hô to gọi nhỏ, đi lòng vòng tại chỗ tìm kiếm bóng dáng Linh Khiếp Nhan, nhưng vẫn tìm không thấy, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.



- Vị... Huynh đài này.



Đường Phong gọi hắn một tiếng, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên xưng hô thế nào cho tốt, dù sao đây là lần đầu tiên hắn đụng phải linh thú hóa hình, dứt khoát liền xưng hô huynh đài là hợp lý nhất.



Lôi Tẩu quay đầu nhìn lại, vội vàng lẻn đến bên người Đường Phong, hừ một tiếng, hạ giọng nói:



- Nhỏ giọng một chút, nơi này có điểm cổ quái. Vừa rồi không biết là ai nói với ta một câu, nhưng ta tìm cả buổi không thấy bóng dáng, ta đoán đại khái ở đây có ma quỷ, Âm Hồn Bất Tán.



Đường Phong không biết nên khóc hay cười, không nghĩ tới Linh Khiếp Nhan nói một câu liền dọa tên này thành như vậy, cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, chỉ có thể mở miệng nói:



- Vừa rồi là ta đã nói với ngươi.



Lôi Tẩu trừng mắt, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới , hồ nghi nói:



- Tại sao nghe âm thanh có chút không giống?



Đường Phong nghiêm trang nói:



- Vừa rồi mới tỉnh lại, cuống họng có chút không thích ứng.



Lôi Tẩu bán tín bán nghi, nhíu mày suy tư sau nửa ngày, lúc này mới bực bội khoát tay nói:



- Xem như ngươi nói chuyện với ta đi.



Sau khi nói xong, lại tràn đầy áy náy nhìn Đường Phong, nghiêng đầu cười ngây ngô, nói:



- Tiểu gia hỏa, thật sự là không có ý tứ, lão Ngưu ta tiện tay đem ngươi bắt đến nơi đây, đã làm cho ngươi ăn không ít đau khổ, thật có lỗi thật có lỗi.



Đường Phong khẽ cười nói:



- Không sao, tuy chịu đau khổ, nhưng chỗ tốt rất lớn. Bất quá Ngưu huynh, tại sao Hóa Hình Chi Kiếp của huynh lại lớn như thế?



Lúc này nếu không phải mình lâm trận đột phá, dựa vào giọt chất lỏng cương tâm điên cuông hấp thu lực lượng thiên lôi, bằng không Lôi Tẩu chắc chắn không qua lúc này Hóa Hình Chi Kiếp lúc nãy. Điều này làm cho Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, nếu như chỉ là linh thú độ Hóa Hình Chi Kiếp cũng không hung hiểm như vậy, bằng không sẽ không có bất kỳ con linh thú nào hóa thành nhân hình được.
- Lão Ngưu ta không phải Trâu sao? Điều này sao có thể?



Lôi Tẩu giận tím mặt, thì ra con linh thú kia vũ nhục tên của hắn, xoa tay muốn đi tìm con linh thú mấy trăm năm trước đòi công đạo, nhưng mấy trăm năm qua đi, đi đâu tìm được người ta bây giờ? Hậm hực một hồi, Lôi Tẩu có chút ảm đạm thất thần nói:



- Nguyên lai ta không phải Trâu a.



Đường Phong cảm giác buồn cười, chỉ có thể an ủi hắn nói:



- Danh tự chẳng qua là một cách gọi, không cần để ý, đến uống rượu.



Lôi Tẩu ôm lấy một vò tu ừng ực một trận, chậc chậc miệng nói:



- Thứ này ta đã uống qua, có một đám khỉ ở bên kia sơn cốc chuyên sản xuất thứ này.



Ăn của người ta, uống của người ta, chẳng những Lôi Tẩu ăn đồ ăn của Đường Phong, uống rượu ngon của Đường Phong, còn mặc quần áo của Đường Phong, đối với những câu hỏi của Đường Phong nếu hắn biết hắn sẽ trả lời, huống chi hắn vừa mới hóa nhân hình, muốn nói nhiều một chút để vơi bớt tịch mịch.



Nói chuyện với nhau một phen, Đường Phong đối với tình huống trong Bạch Đế Bí Cảnh cũng biết một ít, nơi này chiếm diện tích tương đương với một phần ba Lý Đường đế quốc. Lôi Tẩu sinh hoạt ở chỗ này gần ngàn năm, cũng coi là thổ dân, có thể hắn cũng chưa hoàn toàn biết hết các địa phương trong Bạch Đế Bí Cảnh. Bởi vì nơi này cũng có không ít linh thú lợi hại hơn Lôi Tẩu.



Hắn chỉ biết biên giới cuối cùng của Bạch Đế Bí Cảnh, một mảnh hư vô, không có bất kỳ vật gì, nếu như không biết cách xuất nhập, vô luận là đi bao lâu cũng chỉ dặm chân tại chỗ, cho nên những năm gần đây chưa từng nghe thấy qua có ai ly khai Bạch Đế Bí Cảnh.



Về phần nhân loại, Lôi Tẩu đã nhìn thấy qua một ít, chỉ là thời điểm hắn nhìn thấy là lúc hắn còn nhỏ, linh trí mơ mơ hồ hồ, trí nhớ không được đầy đủ. Mà người thứ hai, mới nhìn thấy cách đây không lâu, lúc ấy còn đánh với người ấy một trận, tuy thực lực người này cao hơn hắn một bậc, nhưng cũng không có năng lực giết chết Lôi Tẩu, đại chiến tầm nửa ngày, người nọ bất đắc dĩ rút đi.



- Gần đây?



Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ là một trong tứ đại thành chủ?



- Ân, đại khái khoảng mười mấy năm trước a, người nọ lớn tuổi hơn ngươi một chút, bất quá ta cảm giác hắn không có ích như ngươi, ít nhất dùng năng lực của hắn không thể ngăn cản nổi Hóa Hình Chi Kiếp."



Lôi Tẩu vừa uống rượu ngon vừa mở miệng nói.



Mười mấy năm trước cũng gọi là gần đây? Đường Phong nghĩ thầm khi đó thiếu gia còn chưa ra đời đấy.



Cũng không thể trách Lôi Tẩu nói như vậy, tuổi thọ của linh thú rất dài, đối với hắn mà nói vài chục năm chẳng qua chỉ như chớp mắt mà thôi.



- Tên kia dám ngấp nghé bảo bối của ta, ta lập tức ra tay giáo huấn hắn.



Lôi Tẩu tự biên tự diễn, rung đùi đắc ý nói, dù sao chuyện này không thể khảo chứng, dù hắn ăn nói lung tung cũng không có người vạch trần hắn.