Vô Thường
Chương 507 : Thất giai thượng phẩm linh thú!
Ngày đăng: 21:43 21/04/20
- Đi!
Đường Phong lúc này đã nhảy tới bên người Lôi Tẩu, thấp giọng quát một tiếng, chân khí dưới chân nhanh chóng khởi động, hư không phóng đi ra ngoài.
Cổ khí thế này đã vượt qua khí thể của Lôi Tẩu không ít, Đường Phong vốn cũng không muốn có xung đột trực tiếp gì với đầu Thất giai linh thú này mà chỉ muốn thu lấy Xích Tâm linh quả rồi bỏ chạy. Giờ phút này vừa thấy đầu Thất giai linh thú không biết tên kia có khí thế mạnh mẽ như vậy, Đường Phong thêm nhanh chóng muốn bỏ chạy.
Lôi Tẩu gật mạnh cái đầu, tiếp lợi tránh hoạ là bản năng của linh thú, tuy sau khi hoá thành nhân hình thực lực đã tăng nhiều nhưng khi đối mắt với một đầu linh thú còn chưa lộ diện đã có khí thế áp đảo bản thân như vậy, Lôi Tẩu tất nhiên sẽ không hư não mà đi chiến đấu với nó.
Lôi Tẩu tay cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm nhanh chóng đuổi theo Đường Phong.
Bỗng nhiên, cả khu đầm lầy này chấn động mãnh liệt, những giọt nước dưới đầm lầy bị năng lượng quán chú đột nhiên giống như vòi rồng phóng trên trời, trong phạm vi mười dặm đều bị vòi rồng bao phủ, Đường Phong và Lôi Tẩu cũng tránh không kịp, bị một cột nước suýt chút nữa đánh rơi xuống đát, cũng may hai người đều là loại da thịt dầy béo, mặc dù bị đánh trúng cũng chỉ cảm thấy thân thể có chút đau đớn nhưng không có bị thương.
Trong khu vực đầm lầy này, một mảnh bùn đất đột nhiên bốc lên, chỗ Xích Tâm linh thảo sinh trưởng, đột nhiên gồ lên như một ngọn núi nhỏ, phảng phất giống như có một con quái vật khổng lồ đang muốn phá đất mà ra.
- Thiên hàng thần lôi!
Lôi Tẩu đột nhiên dừng bước, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm kiếm chỉ lên trời, giữa không trung lập tức xuất hiện một đoàn mây đen xoay tròng, giữa trung tâm đám mây đen có một vòng xoáy nhỏ, giữa vòng xoáy điện mang lập loè, theo sự hấp dẫn của Lôi Tẩu, từng đạo thiên lôi hung hăng đánh xuống phía dưới khu đầm lầy.
"Rầm! Rầm! Rầm! ..."
Vừa nghĩ tới đây, Đường Phong đã có quyết định.
Đường Phong đem tâm thần tập trung vào trong đan điền tiến vào trong Bạch Đế Ấn, cái tiểu thế giới thu nhỏ kia lại hiện lên trong óc Đường Phong, từ trong đó tìm ra vị trí của hắn và Lôi Tẩu hiện tại, ý niệm khẽ động, chỉ là trong nháy mắt, phạm vi mười dặm xung quanh, thuỷ linh khí lập tức tiêu tán không còn.
Trước đó Đường Phong đã thí nghiệm qua một lần, dùng thực lực hắn hiện tại cũng chỉ có thể điều khiển được linh khí trong phạm vi mười dặm, và một lần thử nghiệm đó cũng khiến cho cái đầu của hắn như muốn nứt ra, tâm thần tiêu hao cực lớn cho nên hắn vẫn một mực không dám thử lại. Nhưng hiện giờ vì để thoát mạng, Đường Phong không còn cách nào khác nữa.
Thuỷ linh khí tiêu tán đi, mấy cái vòi rồng và thuỷ tiễn kia lập tức hoá thành từng giọt nước rơi xuống mặt đất.
Cả khu vực đầm lầy lúc này giống như có một trận mưa to phủ xuống vậy.
Không còn vòi rồng và thuỷ tiễn cản trở, tốc độ của Đường Phong và Lôi Tẩu lại tăng thêm một bậc. Lôi Tẩu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con cự Ngạc kia đã dừng lại gào thét liên tục, trong thanh âm ẩn chứ phẫn nộ và một chút mê hoặc khó hiểu vì sao thuỷ tiễn lại mất linh?
Đoán chừng lúc này nó đang buồn bực không thôi, nội đan của nó là thuỷ thuộc tính, thế nhưng lúc này nó sử dụng nội đan lực vậy mà lại không cách nào điều động được thuỷ linh khí xung quanh, cái này không bình thường. So sánh với việc hai tên trộm đi bảo bối của mình chạy thoát, nó hiện giờ càng lo lắng hơn vì cái lý do gì mà nội đan của mình lại mất đi tác dụng?
Nghi vấn này đợi nó suy đoán cả đời cũng không ra, ước chừng nửa ngày sau thuỷ linh khí lại tụ tập về như cũ, nó mới cảm thấy nghi hoặc không thôi trở về chỗ của mình.
Đường Phong và Lôi Tẩu nhanh chóng chạy trốn hơn một canh giờ, sau khi rời xa khỏi khu đầm lầy mới chậm rãi dừng lại.