Vô Thường
Chương 537 : Chung sơn cường thế
Ngày đăng: 21:43 21/04/20
- Nãy giờ nói nhảm nhiều như vậy làm gì, muốn đánh cứ đánh!
Lôi Tẩu nổi giận nói, cầm theo Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bước chân dịch chuyển, cũng không thấy hắn làm động tác gì, đã trực tiếp vọt tới trước mặt Chung Sơn, mộc kiếm cực lớn lóe lên, thế như thiểm điện nện vào ót Chung Sơn, khí thế kinh người.
Một thân thực lực Chung Sơn khởi động, trên hai tay nổi lên một tầng quang mang màu hoàng sắc, không tránh không né, va chạm với Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm.
Ầm
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân Chung Sơn vỡ nát, cả đại địa biến thành rợn sóng, liên miên không dứt lan ra bốn phía, trong nhất thời, tất cả mọi người có chút đứng không vững, cảm nhận được mặt đất dưới chân truyền ra lực đạo kinh hồn, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Một kích của Linh giai cao thủ, vậy mà có thể ảnh hưởng đến mặt đất trong phương viên vài dặm, Chung Sơn cũng ăn nhiều thiệt thòi khi đón đỡ một kích của Lôi Tẩu, không có chỗ đứng chân.
Mặc dù đứng lại, vẻ mặt Chung Sơn không được tốt lắm, bởi vì hắn lâm vào hạ phong.
Công pháp hắn tu luyện nói cho cùng cũng tương tự Ô Long Bảo Thiết Đồ Hữu, phòng thủ vô địch, phòng thủ kiên cố, mặc dù là Linh giai cao thủ bình thường, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn không dễ dàng, cho nên đối mặt một kích của Lôi Tẩu, hắn mới không né tránh, muốn ngạnh kháng, làm suy giảm ý chí chiến đấu của đối phương.
Nhưng Chung Sơn lại không nghĩ tới, một thân thực lực Lôi hệ năng lượng của Lôi Tẩu là năng lượng có tính công kích mạnh nhất, hơn nữa Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trên tay hắn cũng không phải phàm vật, một kiếm nơi tay, thực lực của hắn tăng lên vài phần.
Sau khi đón đở, Chung Sơn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong thể nội chấn động, cương khí toàn thân thiếu chút nữa bị đánh tan, mặc dù không có trở ngại, hai tay nóng rát như bị lửa thiêu cháy, thụ một chút nội thương.
- Thần binh?
Chung Sơn nhìn qua Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm phong cách cổ xưa, trong lòng hoảng sợ. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tên đại hán hung hăng càn quấy này, dĩ nhiên vũ khí cầm trên tay là một kiện thần binh! Chung Sơn ăn thiệt thòi, Lôi Tẩu đắc thế không tha người, trên mặt hưng phấn khó tả, hắn gặp đối thủ có thể đánh ngang với hắn, tôi luyện kiếm kỹ của mình, tự nhiên là đại hảo sự. Sau khi nện Chung Sơn, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm lên nện xuống cái thứ hai.
Dưới dẫn dắt của Lôi Tẩu và Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, bầu trời lập tức biến đổi, mây đen như mực bao phủ bầu trời Bạch Đế thành, đem trọn phiến thiên địa này bao trùm trong bóng tối.
Không đợi Lôi Tẩu phát ra kích thứ hai, bên cạnh hắn xuất hiện một tên mập mạp, chính là Chung Ảnh Linh giai cao thủ của Chung gia, tuy hắn bụng phệ, nhưng lại tu luyện công pháp Phong thuộc tính, tốc độ bạo phát ra nhanh như chớp, giờ phút này hắn xòe bàn tay ra, vận chưởng thành đao, chỉ thấy trên chưởng hắn xuất hiện đao phong dài hai trượng, mũi nhọn đao phong lóe lên, chém thẳng vào cổ của Lôi Tẩu.
Lôi Tẩu phản ứng rất nhanh, dù sao bản thân hắn chính là linh thú, cảm giác đối với nguy hiểm không phải nhân loại bình thường có thể sánh bằng, dưới tình thế cấp bách cũng không dám tiếp tục công kích Chung Sơn, cúi thấp đầu, tránh né công kích của Chung Ảnh, lật tay chém một kiếm về phía Chung Ảnh.
Kiếm pháp của hắn đại khai đại hợp, căn bản không có chút linh hoạt cùng kỹ xảo, nhưng được Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm chém ra, uy lực rất kinh người.
Thần thái khủng hoảng trong mắt người này nhanh chóng biến mất không còn, trong thời gian ngắn mất đi sinh cơ.
- Chỉ cầm một thanh phàm binh, thế mà dám vọng tưởng muốn đả thương lão phu, Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, tay run lên, thi thể ngươi này rơi xuống đất, xoay người lại, dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn đám địch nhân đang ngây ngốc.
Tràng diện lúc này vô cùng yên tĩnh, chẳng ai ngờ rằng, Thiên giai thượng phẩm, ở trước mặt Linh giai, lại yếu ớt không chịu nổi một kích như thế.
Sắc mặt Chung Sơn âm trầm, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý không hề che dấu, đây là hiệu quả mà hắn mong muốn, dùng chiêu thức hung mãnh để đã kích ý chí của địch nhân, chỉ cần đám người kia đánh mất ý chí chiến đấu, không cho bọn hắn liên thủ, chẳng phải lúc đó mình muốn giết thế nào thì giết sao?
Nhưng một lát sau, Chung Sơn lại phát hiện mình sai rồi.
Bởi vì trong sự yên tĩnh, là khoảng lặng trước con giông bão, cương khí của đám Thiên giai cao thủ đang ngốc trệ chấn động mãnh liệt, tuy thuộc tính chấn động của họ không đồng nhất, nhưng lại truyền đạt cho Chung Sơn một ý tứ, đó chính là lửa giận!
Bạch Đế thành đứng trên đỉnh Lý Đường ngàn năm, chưa từng bị người ta khi dễ tận nhà. Hơn nữa ngay tại trước mặt mọi người, một Thiên giai thượng phẩm trưởng lão bị đánh chết, chỉ cần là người có tâm huyết, ai không phẫn nộ chứ?
Người vừa chết là một Hạ gia trưởng lão, cương khí nóng bỏng toàn thân Hạ Thì Vũ chấn động, thân như liệt diễm, đốt cháy cả mặt đất dưới chân.
Đối mặt với địch nhân mạnh như thế, không ai khiếp đảm, không ai lui về phía sau, ngược lại ý chí chiến đấu được kích phát tới vô hạn, Chung Sơn đã đi sai một bước cờ rồi.
Bạch Nguyệt Dung hít sâu một hơi, âm thanh không lớn, nhưng lại dị thường kiên định địa chậm rãi nói:
- Cường địch xâm lấm Bạch Đế thành, hôm nay dù ngọc thạch câu phần, chúng ta sẽ...
- Tử chiến không lùi!
Âm thanh của đám Thiên giai thượng phẩm cùng vang lên, giọng nói như chuông đồng, bay thẳng lên trời cao.
Nương theo những lời hô này, hơn mười đạo khí thế trực tiếp đạt đến đỉnh phong, ý chí chiến đấu lẫm liệt, cùng chung mối thù.
Dù Chung Sơn đã đạt đến cảnh giới Linh giai, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên một chút. Lực ngưng tụ của một thế lực thế tục bình thường, không ngờ cường đại như thế, hắn thật sự đã đánh giá thấp năng lực của nữ nhân Bạch Nguyệt Dung này.