Vô Thường
Chương 540 : Xem thường đường gia ta không có người sao?
Ngày đăng: 21:43 21/04/20
Chỉ cần là người sáng suốt sẽ nhìn ra, đây là hai con linh thú, cũng không phải Chân Linh thú, mà là năng lượng biến ảo mà thành. Chúng chẳng qua là hai đạo hư ảnh mà thôi, căn bản không có thật thể. Ngược lại bên trong hư ảnh, cất dấu một thanh U Lam trường kiếm, một thanh trường thương đỏ thẫm, nhuệ khí bức người.
- Băng hoàng! Giao Long!
Chung Sơn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn đã biết hai đạo hư ảnh này là vật gì.
Hư ảnh Băng hoàng cùng Giao Long tốc độ cực nhanh, cơ hồ khi âm thanh vừa tới, cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người, giữa không trung, có một đạo hào quang màu lam sắc cùng một đạo hào quang màu hồng sắc kéo dài, xa hoa cao quý, cả bầu trời cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Đầu cự xà có hai sừng của Giao Long lao về phía Chung Sơn, trong hư ảnh Giao Long, chính là thanh trường thương đỏ thẫm tản ra một cổ khí phách cuồng bạo cùng sát khí.
Dù Chung Sơn là Linh giai cao thủ, cũng không dám đón đở một kích như vậy, bối rối né tránh, cấp tốc rút đi. Giao Long dựng đứng trước người Bạch Nguyệt Dung mấy thốn, không làm nàng bị thương chút nào, sắc mặt nàng trì trệ, giống như không kịp thích ứng với những gì đang phát sinh.
Về phần Băng Hoàng, thì bay về phía Đường Phong, hai cánh khổng lồ mở ra, xẹt qua bên người Đường Phong.
Đường Phong còn chưa kịp có cảm giác gì, chỉ thấy hai tên Thiên giai Chung gia đang giáp công hắn, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng, lập tức đông thành tượng băng, ngay cả máu tươi cũng không chảy ra.
Trong nháy mắt vừa rồi, Đường Phong phát giác trong hư ảnh Băng Hoàng là một thanh trường kiếm, đâm xuyên qua thân thể hai tên Thiên giai này.
Bức lui Chung Sơn, đánh chết hai tên Thiên giai thượng phẩm Chung gia, Băng Hoàng cùng Giao Long đảo quanh không trung một vòng, liền bay trở về.
Mọi người nhìn theo phương hướng đó, chỉ thấy một nam một nữ đi tới, hai người thò tay bắt một cái, liền đem Băng Hoàng cùng Giao Long cầm trên tay, hư ảnh tiêu tán, xuất hiện một thanh u lam trường kiếm cùng trường thương đỏ thẫm, nằm trong tay hai người.
Nam nhân thân mặc một bộ trường bào màu xanh, dáng người cao ráo, khí độ trầm ổn, tinh mâu mày kiếm, nơi khóe mắt hiển lộ một nếp nhăn hiện ra một tia tang thương, làm tăng thêm lực hấp dẫn, dáng người này cũng không quá mức cao lớn, nhưng khi cầm trường thương trong tay, làm cho người ta cảm thấy hắn to lớn như trời.
Mà nữ nhân bên cạnh nam nhân này, ăn mặc như một thiếu phụ, mặc một bộ váy dài màu trắng, mái tóc trên đầu bạc trắng, rủ thẳng xuống tận thắt lưng, xinh đẹp đến cực điểm, gương mặt lạnh như băng, trong mắt ẩn ẩn đè nén một tia tức giận, giống như tuế nguyệt không vương lại trên gương mặt của nàng bất cứ thứ gì, ngược lại làm cho nàng sinh ra một loại khí chất thành thục mỹ mạo.
Ánh mắt nàng đảo qua Đường Phong, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng cùng áy náy, nhìn Đường Phong cười một cái.
Thấy nàng cười với mình, Đường Phong nhịn không được thả lỏng một cái. Vừa rồi hắn còn suy đoán, rốt cuộc là ai đã cứu mình và Bạch Nguyệt Dung, lại không nghĩ tới người này là Diệp cô cô.
Ánh mắt xẹt qua Diệp Dĩ Khô, ánh mắt Đường Phong nhìn về phía nam nhân bên cạnh nàng, trùng hợp là, nam nhân kia đang đi về hướng này, đôi mắt nhìn chằm chằm lên hắn.
Đôi mắt hai người nhìn nhau, trong lòng Đường Phong dâng lên một cảm giác khó hiểu, bởi vì gương mặt và thân ảnh của người này, quá giống bóng dáng của mình. Loại cảm giác này đối với một nam nhân mà nói, có điểm rất khác thường, nhất là trước đó, hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau.
Nam nhân kia sững sờ một chút, cố nặn ra nụ cười với Đường Phong, mặc dù dáng vẻ vẫn thong dong, nhưng trong nụ cười đó Đường Phong có thể cảm nhận được nó che dấu vẻ bất đắc dĩ cùng áy náy.
- Ngươi muốn quyết tâm chiến với ta một trận?
Sắc mặt Chung Sơn âm trầm.
- Không.
Đường Đỉnh Thiên lắc đầu.
- Là hai vợ chồng ta liên thủ giết ngươi.
Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cầm Thủy Hàn Kiếm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Phu quân, chớ nói nhảm với hắn, trực tiếp động thủ là được.
Sau khi nói xong lại dặn dò Đường Phong một tiếng:
- Phong nhi ngươi đứng xa một chút, xem cô cô giáo huấn lão thất phu không biết thẹn này cho ngươi hả giận!
- Tốt.
Đường Phong nghe thế liền gật đầu, ba vị Linh giai đại chiến, không phải hắn có thể nhúng tay vào, huống chi hắn bị Chung Sơn đánh trúng một quyền, đến bây giờ vẫn đang đè nén, tự nhiên muốn tránh đi.
Trong lúc nhất thời tràng diện giương cung bạt kiếm, trong không khí truyền ra khí tức táo bạo, một đám Thiên giai cao thủ xem thời cơ không ổn, tránh ra rất xa. Người của Bạch Đế thành cùng người Chung gia chia thành hai phe, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào động tĩnh của các Linh giai, có thể nói, thắng bại của bọn họ, sẽ quan hệ đến chiến cuộc của trận đấu này.
- Chậm đã, chậm đã!
Có người hét lên.
Không đợi Tuyết Nữ động thủ, một thân ảnh mập mạp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía người Chung gia, chính là Chung Ảnh người đã dây dưa không ngớt với Lôi Tẩu. Trên khuôn mặt to của hắn hiện ra nụ cười tủm tỉm, mở miệng nói:
- Không thể tưởng được chuyến đi thế tục lần này, ta có thể may mắn nhìn thấy ba thanh thần binh, đây là chuyện ngàn năm khó gặp a.
Mặc dù Chung Ảnh là Linh giai cao thủ, thời điểm nói ra lời này cũng ẩn chứa chút hâm mộ và ghen ghét, vậy mà Chung gia lại không có một thanh, toàn bộ đều nắm giữ trong tay đối thủ của Chung gia.