Vô Thường

Chương 547 : Xuân sắc đầy phòng

Ngày đăng: 21:43 21/04/20


Đường Đỉnh Thiên nói:



- Phong nhi đã nói, chuyện cũ đã qua. Đến, uống rượu, hôm nay không say không về!



Dứt lời, lại cầm một vò, rung đùi đắc ý, cười ha hả không thôi, ẩn ẩn có chút say.



Diệp Dĩ Khô ở một bên đột nhiên mở miệng nói:



- Phong nhi, tráng hán lúc ban ngày liên thủ với ta và phụ thân ngươi, là ai thế?



- Hắn?



Đường Phong ôm bình rượu nâng lên miệng, nghĩ tới Lôi Tẩu, hơi ảo não một chút, từ khi hắn đuổi theo Chung Sơn, Chung Ảnh, đến bây giờ hắn vẫn chưa trở lại, chắc chắn đã lạc đường, không tìm thấy đường trở về Bạch Đế thành.



Đối mặt với Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, Đường Phong không cần thiết dấu diếm, nếu là hai năm trước, thế gian này chỉ có một mình Lâm Nhược Diên là người mà Đường Phong có thể bộc lộ tất cả bí mật, hiện giờ đã có ba người, trước mặt hai vị còn lại là Bạch Tiểu Lại.



Lập tức, Đường Phong đem chuyện mình tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh gặp được Lôi Tẩu nói một lần, sau khi nghe xong, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô ngạc nhiên không thôi:



- Hắn là linh thú hóa hình nhân thể? Khó trách khí thế toàn thân cuồng bạo đến cực điểm, thực lực hùng hậu không giống nhân loại a.



Diệp Dĩ Khô nói:



- Ta quan tâm chính là thanh mộc kiếm trong tay hắn, như lời Phong nhi nói, thì chuôi Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm đó đã được xem là một kiện thần binh rồi.



Đường Đỉnh Thiên sững sờ, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm nói:



- Ta suýt nữa đã quên việc này.



- Chuyện gì?



Đường Phong nghi ngờ hỏi.



Diệp Dĩ Khô liếc hắn một cái, giải thích nói:




- Chỉ là việc này con còn chưa nói với Lại tỷ.



Diệp Dĩ Khô nghe Đường Phong trả lời như thế, không khỏi thở ra, nói:



- Ngươi thông suốt hơn cha ngươi rất nhiều, trong chuyện này hắn quá mức ngu muội.



- Chuyện này liên quan gì đến ta?



Đường Đỉnh Thiên kêu oan. Diệp Dĩ Khô trừng mắt liếc hắn, nói:



- Nếu như một nam nhân không thích một người con gái, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt nàng triển lộ mị lực của mình, làm cho người khác nhớ thương, sau đó lại không dung nạp người ta, loại nam nhân này rất hèn hạ vô sỉ.



Đường Đỉnh Thiên cải bướng:



- Ta chỉ tốt với mỗi mình ngươi, ngươi còn chưa hài lòng sao!



- Không phải ta không thỏa mãn, chỉ đồng tình với nữ nhân bị ngươi làm tổn thương mà thôi, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ đau khổ suốt đời.



Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Phong, tận tình khuyên bảo nói:



- Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, làm việc quả quyết, không nên là nam tử lo trước lo sau sợ được sợ mất. Ba vợ bốn nàng hầu có gì không được? Những người buôn bán nhỏ, những người đầy tớ bình thường của có ba vợ bốn nàng hầu, Phong nhi nhà ta là nhân trung chi long tại sao lại không thể?



Đầu Đường Phong đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới lão nương nhà mình lại dạy mình những điều này. Bất quá lời này cũng có lý, tuy Đường Phong không muốn cái gì ba vợ bốn nàng hầu, nhưng giống như Diệp Dĩ Khô đã nói, nếu không nguyện ý tiếp nhận một nữ nhân, thì ngàn vạn lần đừng ở trước mặt nàng triển lộ ra mị lực, hấp dẫn lực chú ý của nàng.



Đường Đỉnh Thiên ở một bên nhìn Đường Phong lựa chọn mà nhíu mày, nói:



- Nam nhân có mị lực lớn cũng là một chuyện sai lầm.



Hai nam nhân một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, giơ vò rượu lên đụng một phát, chén chú chén anh lại bắt đầu.



Sau nửa đêm, một nhà ba người có chút việc đã nói hết với nhau, Đường Phong lại nói kinh nghiệm phát triển suốt mười mấy năm nay, còn Diệp Dĩ Khô lại nói về chuyện thú vị khi xâm nhập vào các tông môn. Dù sao vừa mới đoàn tụ, không ai muốn lại tách ra, đêm dài dài đằng đẵng, có rượu làm bạn, ba người tận hưởng niềm vui gia đình, vui vẻ hòa thuận.