Vô Thường

Chương 602 : Thắng làm vua, thua làm giặc

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Ba Thiên Giai hạ phẩm còn chưa vào mắt Đường Phong, nhưng Đường Phong lại không thể giải quyết nhanh chóng ba tên được, nếu không lấy thực lực của Đường Long, Đường Tử Thư sẽ gây nghi ngờ.



Từ lúc xuất đạo tới nay, trải qua vô số lần chiến đấu, luận về kinh nghiệm Đường Phong so với bất kỳ ai cũng đều hơn rất nhiều, cũng biết nguỵ trang thực lực của mình thế nào. Dưới sự công kích liên thủ của ba tên Thiên Giai hạ phẩm, Đường Phong giả vờ đỡ khốn khổ, vừa chú ý kỹ tới Đờng Điểm Điểm đang đấu một mình.



May là đối thủ của họ cũng không phải kẻ địch quá mạnh, hai cao thủ Thiên Giai kia tuy có thực lực không tệ, với bản lĩnh Đường Long và Đường Tử Thư hoàn toàn có thể đấu ngang với chúng bất phân thắng bại. Còn đối thủ của Đường Điểm Điểm lại không mạnh, đều là những kẻ chưa kinh qua chiến đấu lần nào, các chiêu thức tung ra đều nhìn thấy đầy sơ hở, ngang hàng với Lục tỷ, hai người vừa đánh vừa dò xét nhau căn bản không có cảm giác đấu nhau sống chết mà ngược lại giống như so tài hữu nghị.



Đường Phong yên tâm, đối thủ không chịu được như thế, quả thật hắn cũng không có gì phải lo lắng.



Trong vòng nửa nén hương phải nhanh chóng giải quyết ba tên trước mặt, tới hỗ trợ họ! Trong lòng Đường Phong quyết định chớp nhoáng.



- Đường gia dám can đảm xâm phạm Chung Linh Cốc chúng ta, không biết tự lượng sức mình, tối nay các người nợ máu phải trả bằng máu, chỉ có đi không có về!



Một kẻ địch trước mắt Đường Phong gào to.



Dù ai bị đánh tận cửa nhà đều có loại phản ứng này cả.



Đường Phong cười lạnh:



- Chung gia các ngươi đã dám làm mồng một thì Đường gia ta chả nhẽ không dám làm mười lăm sao!



- Kẻ thắng làm vua, thua làm giặc, hai mươi năm trước Đường gia các ngươi đã thua, giờ còn có tư cách gì để nói những chuyện này?



Tên đó phản bác một câu, vung một kiếm tới, Đường Phong không tránh né, kệ gã chém một nhát vào bụng mình, giả vờ kêu một tiếng thảm thiết.



- Thập thất đệ!
Giọng suy yếu kia tựa như giọng của người sắp gần đất xa trời, Thập Thất đệ…chẳng nhẽ sắp chết sao? Vậy mình phải đối mặt với ngũ thẩm thế nào đây?



Trong đầu hỗn độn, cả thế giới như hư vô, chỉ còn vang lên bên tai câu di ngôn kia của Thập Thất đệ.



- Tiểu nương tử, Thập Thất đệ của ngươi không cô đơn quá lâu đâu, ta đây sẽ nhanh chóng tiễn ngươi đi gặp hắn!



Đối thủ Đường Điểm Điểm vừa thấy nàng thất thần thì bỗng chốc mừng rỡ, cầm kiếm đâm một nhát tới.



Trong lòng bị một điểm báo thù tràn tới như lửa đốt, Đường Điểm Điểm đang hoảng sợ bỗng bình tĩnh trở lại, vung Hoan Kiếm ca trong tay lên, một tiếng như có như không bỗng dội tới.



Đối thủ của Đường Điểm Điểm nhíu mày, âm thanh mỹ lệ này làm tim hắn có chút bất ổn, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng tiếng nhạc múa vui vẻ.



Hoan Ca Kiếm, đây mới là uy lực chính của Thiên binh Hoan Ca Kiếm! Thanh kiếm này nếu trên tay Đường Duệ, loại âm thanh này còn quấy nhiễu mạnh mẽ hơn, phối hợp cùng bộ kiếm pháp Hoan Ca, có thể làm cho người sinh ra ảo giác đắm chìm vào cảnh tượng ca múa tưng bừng, căn bản người kiên cường cũng không đỡ nổi loại ma âm này, buông lỏng cảnh giác.



Nhưng thanh kiếm này trên tay Đường Điểm Điểm thì uy lực phát huy nhẹ hơn nhiều nhưng như thế cũng đã đủ rồi, thân hình Đường Điểm Điểm chợt loé, thừa lúc đối thủ sững sờ, vọt ra sau lưng đối phương chém một nhát, sắc mặt bình tĩnh có chút bát thường, Hoan Ca Kiếm trên tay thúc giục phát huy lực lượng, quang mang sáng lạn.



Lúc này Đường Phong mới thở phào, vừa rồi thiếu chút là hắn đã nhịn không được phi tới cứu trước, cũng may Lục Tỷ phúc chí tâm linh, cuối cùng cũng thông suốt, không uổng công mình một đêm giảng bản năng chiến đấu cho nàng.



Đường Điểm Điểm vẫn tiếp tục đấu với tên Thiên Giai trung phẩm kia, Đường Phong lẳng lặng đi tới bên đệ tử Đường gia còn sống kia xem xét vết thương, thần sắc không khỏi buồn bã.



Người này vừa rồi bị sáu người tấn công, bị thương rất nặng, dù được phi đao của mình cứu phút cuối nhưng vẫn phải chết.



Một tướng công thành vạn cốt kho! Những người này cũng vì vinh quang gia tộc mà chết, trước khi chết trên mặt không có hối hận mà đều là tự hào.