Vô Thường

Chương 61 : Không thể tha thứ

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Chiêu này của Đường Phong đã dùng tới thủ pháp ám khí, hai cái trường tiên ở giữa không trung lay động không ngừng, căn bản không thể tìm ra quỹ đạo, tên xa phu kia bây giờ mới biết là đã quá coi thường Đường Phong, nhưng một thân thực lực của hắn cao hơn Đường Phong rất nhiều, đối mặt với chuyện này cũng không hoảng hốt, đại thủ sờ đến bên hông một cái, một đạo hàn quang lóe lên, hai cái trường tiên giữa không trung bị cắt thành vài đoạn.



Đoạn tiên bị chặt đứt của Đường Phong thế đi không giảm, giống như một thanh chủy thủ cắm thẳng vào cổ một con ngựa kéo xe.



Con ngựa trắng kia hí lên một tiếng đau đớn, bạt móng phóng như điên, xa phu cực kỳ hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ tới còn có đột biến thế này, mặc dù muốn tiếp tục ra tay giáo huấn Đường Phong, nhưng lại không thể không dùng sức ghì chặt cương ngựa. ngăn không cho ngựa chạy loạn.



Hai người giao thủ bất quá chỉ trong nháy mắt hai cỗ xe ngựa giao thoa, chỉ ngấn ngủi có vài giây mà thôi, lúc xa phu kia ra sức ghì xe ngựa lại, Đường Phong đã thúc xe ngựa của mình lướt qua bọn họ.



Tay của Đường Phong bí mật vung lên, vài cây phi châm mỏng manh như lông trâu đã cắm vào trên cổ của ba thớt bảo mà hoàn hảo chưa tổn hao gì còn lại.



Ba con ngựa đồng thời hí lên, cất vó chạy loạn, xe ngựa vừa dừng lại được lập tức chạy về phía trước, xa phu mặt trắng bệch, liều mạng ra sức khống chế nhưng cỡ nào cũng không thể quay xe ngựa lại đường chính, một lúc sau, chiếc xe ngựa xa hoa tới cực điểm kia đã chui vào một con đường nhỏ đầy sình lầy, lúc này mới dần chậm lại.



- Ha ha ha!



Đường Phong vui sướng cười một tiếng:



- Dám chọc giận thiếu gia ta, từ từ hưởng thụ đi!



- Thường thúc, xảy ra chuyện gì vậy?



Trong xa phòng xa hoa truyền đến một thanh âm ẩn nhẫn tức giận.



Xa phu kia lập tức sợ hãi nói:



- Thiếu chủ, không biết tại sao ngựa lại nổi điên.



- Sao lại vậy?



Tên thiếu chủ kia hỏi.



- Vừa rồi thuộc hạ muốn ra tay giáo huấn một tên tiểu tử chắn đường, không ngờ tiểu tử kia quá giảo hoạt, cư nhiên đả thương ngựa.



Tên này vội đổ hết lỗi lên đầu Đường Phong.



- Nơi này không phải địa bàn của Cự Kiếm Môn, mọi việc cần phải cẩn thận hơn một chút, sau này không cần chủ động sinh sự với người khác.




- Sư đệ cứ nói, nếu tỷ muội chúng ta có thể giúp được thì nhất định không từ chối!



- Nếu đã vậy thì tiểu đệ xin nói thẳng. Hôm nay đến Tĩnh An thành, tiểu đệ không cẩn thận đã mua quá nhiều đồ, nên muốn nhờ các vị sư tỷ châm chước cho một lần, để tiểu đệ đưa cỗ xe ngựa này qua có được không? Như vậy thì cũng đỡ cho tiểu đệ khỏi phải khuân nhiều lần.



Đường Phong chỉ vào cỗ xe ngựa phía sau nói.



- Thế này...



nữ đệ tử kia do dự một lát, lập tức nhoẻn miệng cười:



- Sư đệ, xe ngựa không được tiến vào Thiên Tú, đây là môn quy, chúng ta không thể châm chước được.



nghe được lời này, sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm lại, thở dài nói:



- Vậy thì tiểu đệ đành bỏ công một chuyến, chia làm nhiều lần chuyển về hết vậy.



- Bất quá...



nữ đệ tử kia nhìn Đường Phong mỉm cười:



- Tuy xe ngựa không được qua, nhưng mà tỷ muội chúng ta có thể giúp đệ chuyển đồ về.



- Sao được chứ? Thân liễu yếu đào tơ như các sư tỷ sao có thể làm những chuyện vất vả như thế được?



Đường Phong giả mù sa mưa nói:



- Chuyện này không được.



nữ đệ tử kia liền cười duyên một cái, đưa tay cầm lấy mấy hạp son phấn trên tay Đường Phong:



- Phong sư đệ, lễ vật của đệ chúng ta đã nhận rồi, cũng chỉ là vài món đồ mà thôi, không mệt chết chúng ta được. Các tỷ muội, đi theo ta.



Nữ đệ tử này vừa nói xong, lập tức liền có sáu bảy người đi tới chỗ chiếc xe ngựa.