Vô Thường

Chương 634 : Người này lại tính vui mừng lừa sắc

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


- Đường mỗ cũng không có ý muốn gây rối gì. Ta chỉ là...



Đường Phong còn muốn giải thích thêm, Tiểu Điệp lại giục già:



- Mau đưa tiền!



- Ài!



Đường Phong bất đắc dĩ địa thở dài, khó lắm mới phát hiện một đôi tay linh

hoạt như vậy, vốn định xác nhận lại, thế nhưng người ta dù sao cũng là

một tiểu cô nương, nếu nàng không muốn chẳng lẽ mình còn có thể cường ép hay sao? Thực sự làm như vậy khẳng định sẽ bị người khác mắng chết.



Cho tới bây giờ, Đường Phong mới biết được vì sao vị tiểu cô nương này lại

tốt như vậy muốn dẫn mình tiến vào Bố gia trang, thì ra là muốn chia bớt một phần tổn thất cho bọn họ.



Nhưng điệu bộ rất thẳng thắng như vậy, cũng khiến Đường Phong nảy sinh thiện cảm đối với nàng.



Chỉ có điều... ấn tượng về mình trong lòng cô bé, chắc đã được khắc trên trán chữ sắc lang rồi!



Thò tay vào trong không gian mị ảnh lấy ra một nắm ngân phiếu, chí ít cũng trên vạn lượng, kín đáo đưa cho Tiểu Điệp nói:



- Đường mỗ đảm nhận tổn thất vừa rồi.



Ánh mắt Tiểu Điệp sáng ngời, vội vàng tiếp nhận ngân phiếu, vẻ mặt rạng rỡ

lên rất nhiều, nhưng vừa nhìn xuống thì khuôn mặt lại trầm xuống. Một

lát sau trừng mắt nhìn Đường Phong nói:



- Ngươi đưa thứ gì cho chúng ta thế này?



- Ngân phiếu mà!



Đường Phong ngạc nhiên.



Tiểu Điệp hít sâu một hơi, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt

Đường Phong, ngón tay chỉ vào một chỗ trên tờ ngân phiếu cười lạnh nói:



- Ngươi nghe qua nơi này có Đại Thông Tiễn Trang nào không? Nhìn ngươi

như vậy, thực lực lại cao, không ngờ tự nhiên lại là một tên lừa đảo!

Ngay cả hai người huynh muội chúng ta xuất thân thấp hèn, nhưng cũng

không thể để ngươi có thể thoải mái lừa gạt.



Vừa nói, vừa cầm nắm ngân phiếu kia hung hăng ném lên trên người Đường Phong.



Nhất thời, Đường Phong cảm thấy phiền muộn, nghĩ thầm thật khó chịu, cái này sao lại không phải là ngân phiếu chứ? Chờ đến khi thu về kiểm tra xem

xét cẩn thận, mới không khỏi hối hận, xấu hổ mãi không thôi.



Hắn

một mực nghĩ tới bàn tay của Tiểu Điệp, đột nhiên quên nơi này là Linh

Mạch Chi Địa mà không phải thế tục. Những ngân phiếu này thật sự là ngân phiếu, cũng có thể đến Đại Thông Tiễn Trang đổi lấy bạc, nhưng cũng

phải đi thế tục mới đổi được. Hiện tại trong Linh Mạch Chi Địa, những

ngân phiếu này không khác gì giấy vụn, căn bản đều không có giá trị.



Mất mặt đến cả nhà bà đỡ! Đường Phong méo miệng, khẽ cười cười với Tiểu

Điệp, phát hiện tiểu cô nương này đang trừng mắt nhìn mình đầy cảnh

giác.



Im lặng một lát, Đường Phong lại lấy từ trong không gian mị ảnh ra một bình đan dược, mở miệng nói:



- Vừa rồi cũng là do Đường mỗ sơ sót, hơn hai nghìn lượng kia đổi lấy một lọ Tụ Nguyên Đan này có được không?



Động đống đan dược trên tay Đường Phong, đối với hắn không có tác dụng gì,

nhưng đối với hai người huynh muội nhà Tiểu Điệp cũng là linh đan thần

dược hiếm có.



- Tụ Nguyên Đan?
Đường Phong cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Đường Tử Thư.



- Thập thất đệ, đệ thật sự quá khách khí rồi.



Đường Điểm Điểm bĩu môi.



- Tới là tốt rồi, nếu như đệ mà không đến, cả đời này ta cũng sẽ không thèm để ý tới đệ nữa.



Đường Tử Thư ở một bên cười nói:



- Thập thất đệ, đệ không biết chứ, mấy ngày nay ta bị Lục muội làm phiền

muốn chết. Cả ngày cứ lải nhải ở bên tai ta, Tam ca hận không thể cầm

kim thêu may miệng muội ấy lại hay vả vào miệng muội ấy cho xưng lên.



-Hừ!



Đường Điểm Điểm xuy một tiếng.



- Huynh dám.



Đường Phong mim cười nhìn này hai người tranh cãi với nhau, chờ bọn họ tạm ngừng mới mở miệng hỏi:



- Hai người đang tính muốn đi đâu?



- Chính là đi đón đệ đó. Ta khẳng định mấy ngày này đệ sẽ qua đây. Đệ tử

của Bố gia mắt cẩu nhìn người rất kém. Đệ lại không quen với người ở

đây. Bọn họ sao lại để cho đệ tiến vào? vốn là muốn đi ra ngoài trang để đón đệ, lại không nghĩ đệ đã vào được. Có bị gây khó dễ gì hay không?



Đường Điểm Điểm hỏi.



- cũng tàm tạm.



Đường Phong gật đầu.



- Hừ, chờ cho tới khi cuộc tranh tài trong gia tộc được mở tại Đường gia

bảo chúng ta, phải xử đẹp những đệ tử Bố gia này mới được.



Đường Điểm Điểm tức giận mãi không thôi.



- Những người khác đâu rồi?



Đường Phong mở miệng hỏi.



- Nhị ca không muốn đi. Huynh ấy nói đệ muốn tới thì tới lúc tự nhiên sẽ

tới. Đón hay không đón cũng không có khác nhau. Không chỉ có vậy, huynh

ấy còn mắng ta, nói ta quấy rối việc tu luyện của huynh ấy. Đáng ghét

muốn chết.



Đường Điểm Điểm chu mỏ nói.



Ngược lại, như vậy

mới thực sự phù hợp với tính cách của Đường Long. Hắn chính là người như vậy, không có điều gì khiến Đường Long lãng phí thời gian tu luyện.



- Còn đại ca...



Đường Điểm Điểm thè lưỡi.



- Ta không dám gọi huynh ấy.



Đường Tuấn, người này cũng không phải là người quá uy nghiêm, ngược lại hắn

đối xử với mọi người rất hỏa nhã, nhưng trời sinh hắn có một loại khí

chất khiến người khác phải sợ hãi. Từ nhỏ, Đường Điểm Điểm chỉ sợ mình

hắn. Đến khi trưởng thành vẫn như vậy. Đây là sự kính nể đã ăn sâu đến

xương tủy, không phải một hai ngày là có thể thay đổi được.