Vô Thường

Chương 644 : Vân liên sơn

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Trang Tú Tú không ó tới? Ánh mắt của Đường Phong hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.



Phía dưới lại rộ lên tiếng nói chuyện, Trang Chính Kiền dẫn bốn vị tinh anh tuổi còn trẻ của Trang gia bước trên đài cao. Bố Trường Hải mở mắt, xoay người đón chào, ôm quyền nói:



- Chính Kiền huynh tới chậm chạp, Bố mỗ đang muốn cho người đi thỉnh đây.



Trang Chính Kiền không hỏi có chút cười khổ đáp lễ nói:



- Đã để Bố gia chủ cùng các vị đợi lâu.



- Không ngại, Chính Kiền huynh tới vừa đúng lúc. Chỉ có điều... Trang gia lần này vì sao chỉ có bốn vị đệ tử tham chiến?



Trang Chính Kiền nhíu nói:



- Còn có một vị đệ tử không biết vì sao còn chưa tới.



Bố Trường Hải cười cười, hỏi:



- Có cần đợi hay không?



Trang Chính Kiền khoát tay áo:



- Không cần, đã đến rồi. Cuộc tranh tài gia tộc, mười năm mới diễn ra một lần, không thể vì Trang gia mà phá đi quy củ.



Bố Trường Hải nói:



- Chính Kiền huynh đại nhân đại nghĩa, làm cho tôi phải bội phục. Chỉ có điều thành viên thành viên tham chiến một khi đã xác định, sẽ không thể thay đổi nữa. Chính Kiền huynh xác định muốn làm như vậy?



- Không còn cách nào khác, Bố gia chủ cứ tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu đi. Mặc dù Trang gia ta chỉ có bốn người, cũng sẽ không quá kém đâu.



- Thật can đảm, rất khí phách, Bố mỗ bội phục!



Bố Trường Hải ha ha cười, đang muốn tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu, cách đó không xa lại đột nhiên xuất hiện tiếng tay áo bay phần phật, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát:



- Chờ một chút!



Thanh âm vang lên, trong phút chốc, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung có một nữ nhân với khuôn mặt thanh tú, sắc mặt ngạo nghễ đang mau chóng bay tới phía này. Mặc dù đã che giấu, nhưng dáng vẻ và diện mạo có chút phong trần mệt mỏi, hô hấp lại gấp gáp của Trang Tú Tú vẫn không thể giấu diếm được con mắt của mọi người.
Người này lại căn dặn tỉ mỉ thêm vài câu, mới phất tay với Đường Phong nói:



- Kỳ hạn cho lần này là mười ngày, buổi trưa mười ngày sau nếu không đi ra, coi như bỏ quyền thi đấu. Hiện tại ngươi có thể tiến vào.



- Cảm tạ tiền bối!



Đường Phong nhìn ông ta thi lễ rồi xoay người tiến vào trong Vân Liên Sơn.



Người này nhìn theo bóng lưng của Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nói thầm:



- Một người Thiên Giai hạ phẩm, sợ cũng khó có thể làm ra điều gì to tát.



Vân Liên Sơn, tuy rằng rộng tám trăm dặm, nhưng trong này cũng không có linh thú gì hung tàn, chỉ có một vài dã thú bình thường mà thôi. Dù sao ở đây cũng gần Bố gia, cho dù có linh thú cũng bị Bố gia nhanh chân đến trước, hoặc chém giết hoặc bắt được rồi. Cho nên mới nói, nguy hiểm ở bên trong này đều đến từ chính các đệ tử dự thi các của gia tộc lớn.



Lúc Đường Phong vào Vân Liên Sơn, thoáng cảm thấy, trong vòng mười dặm vuông không hề có sự sống nào, cũng không có bất cứ dấu về tồn tại nào, nghĩ đến những người vào lúc trước cũng đã đi sâu vào trong ngọn núi.



Ngược lại, những người này cũng thông minh. Kỳ hạn tỷ thí là mười ngày, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phát sinh xung đột quá sớm với người khác, phát sinh xung đột càng sớm lại càng tiện nghi cho người khác.



Triển khai thân pháp, điều tra động tĩnh hai bên đường đi, Đường Phong tiến vào bên trong được trăm dặm, mới ngừng lại. Lúc này bầu trời đã tối lại, cũng không nhìn thấy gì. Đường Phong chuẩn bị nghỉ tạm một đêm, sáng mai sẽ tính toán tiếp.



Lẻn lên một thân cây, mượn bóng cây để che đi thân thể của mình, lấy mảnh tàng bảo đồ từ trong người ra, qua ánh mắt trăng rọi qua tán cây che trên đầu, Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã không khỏi có chút ngạc nhiên.



Ở mặt trái của mảnh nhỏ tàng bảo đồ này, đánh dấu một chữ số mười!



Ngược lại có chút xấu hổ vì nhặt được vật tốt như vậy! Mảnh tàng bảo đồ đánh dấu số mười, cũng có nghĩa là tấm bản đồ này bị cắt thành mười tấm, mà Đường Phong chỉ có một mảnh mà thôi, muốn giành được bảo tàng, cũng chỉ có để tìm được toàn bộ chín tấm còn lại mới được. Đây chính là một việc quá lớn. Hơn năm trăm người, căn bản Đường Phong không biết ai đang giữ những mảnh nhỏ tương ứng với cái của mình.



Nhưng lạc quan hơn mà nói, nếu là có thể ghép được tấm bản đồ này, Đường Phong có thể thu được mười đồng tiền, thu hoạch cũng tương đối xa xỉ.



- Vận may hay vận rủi?



Đường Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cẩn thận để ý tới một cương khí đang di động trên mảnh bản đồ nhỏ nhỏ, sau đó nhét nó vào không gian mị ảnh.



Người khác chỉ có thể để mảnh tàng bảo đồ ở trên người, dễ bạo làm lộ ra vị trí của mình, nhưng Đường Phong lại có thể lợi dụng không gian mị ảnh để che giấu linh khí chuyển động trên mảnh bản đồ nhỏ, coi như là một ưu thế.



Khoanh chân ngồi ở trên thân cây, nhắm mắt ngưng thần, Đường Phong suy nghĩ về tình thế trước mặt.