Vô Thường

Chương 652 : Lũ lụt tràn vào long vương miếu

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


- A?



Một âm thanh nghi hoặc rất nhỏ truyền vào tai Đường Phong, nguyên bản Đường Phong chuẩn bị thi triển ra sát chiêu sau khi nghe thấy âm thanh này, đông tác cũng liền dừng lại.



Tuy rằng thu liễm sát chiêu, nhưng công kích của hai người đối phương đã tới, bất đắc dĩ Đường Phong chỉ có thể ra tay ngăn chặn, trong độc vụ bao bọc, ba người giao thủ mấy chiêu rồi vội vã tán đi công lực, thối lui về phía sau.



Đường Phong còn chưa kịp thấy rõ những người này rốt cuộc là ai, bên hông một luồng kiếm khí đã đánh tới, chính là người vừa rồi bị mình lật tay một kiếm đánh bay, trong tiếng kiếm minh còn xen lẫn một chút âm thanh mê hoặc tâm thần.



Thanh âm này là... Hoan Ca Kiếm? Trong nháy mắt Đường Phong liền minh bạch ba người này rốt cuộc là ai.



- Lục muội dừng tay!



Một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên, chặn ngang chiêu thức người cầm kiếm đang công kích tới Đường Phong. Khi người cầm kiếm nghe thấy vậy cũng mạnh mẽ rút kiếm về, lui lại phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn về phía trước.



Cho tới bây giờ, Đường Phong mới cùng ba người này chính thức đối diện, quan sát kỹ nhau một phen, không khỏi đều lộ ra nụ cười khổ.



Ba người này không phải ai khác, chính là vài đệ tử Đường gia, Đường Long, Đường Tử Thư cùng Đường Điểm Điểm.



Vừa rồi động tác Đường Phong thực sự quá nhanh, khiến cho bọn họ chưa kịp nhìn thấy dáng dấp người tới liền ra tay công kích, Đường Phong căn bản cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được người nhà, lúc phản kích lại cũng đâu nghĩ nhiều đến thế?



- Thập thất đệ?



Đường Điểm Điểm nhìn rõ khuôn mặt Đường Phong, không khỏi kinh hỉ hô lên một tiếng, cắm Hoan Ca Kiếm vào vỏ, vọt tới bên người Đường Phong đấm hắn một quyền, oán trách nói:



- Ngươi lại dám động thủ với Lục tỷ hả?



Đường Phong bất đắc dĩ cười khổ nói:



- Ta đâu có biết là các ngươi chứ!



- Quả thực là lũ lụt tràn vào long vương miếu, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!



Vẻ mặt Đường Tử Thư rất ngượng ngùng, bọn họ ở chỗ này dùng mảnh tàng bảo đồ bố trí mai phục, từ đầu tới giờ vẫn tiến triển rất thuận lợi, không nghĩ rằng lần này lại câu dẫn Đường Phong tới đây.



Đường Long xoa xoa nắm đấm của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong, tán thán nói:



- Thập thất đệ quả nhiên hảo công phu!
Đường Phong hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nói.



- Tận lực là được.



Đường Tử Thư cười cười:



- Đừng tự tạo quá nhiều áp lực, dù sao Đường gia chúng ta trong xếp hạng gia tộc lần này khẳng định sẽ cao hơn so với lần trước.



Mấy người nói cười một lúc, rất nhanh liền đã sắp xếp xong số mảnh tàng bảo đồ. Kết quả khiến người ta trước mắt sáng ngời, hơn trăm mảnh tàng bảo đồ xếp cùng một chỗ, cuối cùng hợp lại được thành năm tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, số đồng tiền tương ứng với mỗi một tấm tàng bảo đồ cũng không giống nhau, có nhiều có ít, tối đa là bảy đồng, tối thiểu cũng ba đồng. Hơn nữa, bản thân Đường Phong còn có khối tàng bảo đồ kia, đã gom đủ tám phần, chỉ cần tìm thêm được hai phần còn lại là có thể sắp xếp hoàn chỉnh, tìm kiếm được mười đồng tiền.



Những mảnh tàng bảo đồ này đều được giao cho Đường Phong bảo quản, nguyên nhân cũng vì hắn có thể che giấu được dao động của chúng.



Đáng lẽ nhóm người Đường Long còn muốn đưa cả đống yêu bài cho Đường Phong, thế nhưng Đường Phong không nhận. Ba người bọn họ chiến đấu nhiều ngày như vậy, nếu như không có được bất cứ thứ gì, khi ra khỏi Vân Liên Sơn thì mặt mũi cũng không được đẹp cho lắm. Có được nhiều tàng bảo đồ như vậy cũng đã đủ rồi, Đường Phong đoán rằng có lẽ sẽ không có ai nhiều hơn so với mình được, mà nếu có cũng cực kỳ ít ỏi, dù sao trong cả Vân Liên Sơn, mảnh tàng bảo đồ cùng với yêu bài cũng không nhiều tới mức ấy.



Vẫn còn lại thời gian hai ngày, Đường Phong dự định một ngày cuối cùng sẽ đi tìm số đồng tiền trên tàng bảo đồ, điều này cũng có nghĩa là hắn còn một ngày tự do để đi săn, mà một ngày này có thể thu hoạch được bao nhiêu, có lẽ chỉ có thể dựa vào vận khí.



- Thập thất đệ, chúng ta chuẩn bị tiếp tục bố trí mai phục, đệ sẽ theo chúng ta hay là vẫn đơn độc hành động?



Sau khi bận rộn một hồi, Đường Tử Thư nhìn Đường Phong hỏi.



- Một mình hành động, thuận tiện cũng phải đi tìm số đồng tiền kia nữa.



Đường Phong đáp lời, cách há miệng chờ sung này Đường Phong có phần không thống khoái cho lắm, cũng không phải như thế là không đúng, mà là quá bị động, Đường Phong càng thích bản thân xuất kích chiếm quyền chủ động hơn.



- Như vậy cũng tốt!



Đường Tử Thư gật đầu:



- Thập thất đệ ngàn vạn phải cẩn thận, tuy rằng đệ có thể che giấu được dao động của mảnh tàng bảo đồ, nhưng bây giờ những người còn lại đều là đám gai góc, vạn nhất đánh không lại thì đừng cậy mạnh.



Hôm nay trên người Đường Phong gánh vác kỳ vọng của cả Đường gia, Đường Tử Thư cũng không khỏi căn dặn nhiều thêm vài câu.



- Được, mọi người cũng phải cẩn thận!



Đường Phong ôm quyền hướng về ba người rồi xoay người rời đi.