Vô Thường

Chương 654 : Cò kè mặc cả

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Chẳng trách bên trong lại nhiều người như vậy, mảnh tàng bảo đồ phơi ra đó cũng không ai dám cướp giật, nguyên lai tất cả mọi người đều đã đạt thành nhận thức chung, tuy rằng toàn bộ sự việc thoạt nhìn là do đệ tử Bố gia này dẫn đầu, nhưng nếu như những người đó không phối hợp, xảy ra hỗn chiến thì cả Bố gia cũng không có biện pháp để ngăn cơn sóng dữ.



Mọi người trong cốc đều biết một khi động thủ cùng người khác, khẳng định sẽ khiến nhiều người tức giận, đến lúc đó tuyệt đối khó có thể thoát thân, cho nên nơi này mới bình an vô sự, giao dịch hòa bình như vậy.



Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Đường Phong gật gật đầu nói:



- Được rồi!



Chỉ là một mảnh tàng bảo đồ, Đường Phong còn chưa để ý, có thể sử dụng một mảnh tàng bảo đồ vô dụng đổi lấy cơ hội vào cốc, vậy cũng không thua thiệt. Bất quá tên đệ tử Bố gia này lại làm được một cuộc mua bán lớn, một người đi vào nộp một mảnh tàng bảo đồ, bên trong sơn cốc nhiều người như vậy, thu hoạch của hắn e rằng cũng không ít.



Từ trong Không Gian Mị Ảnh lấy ra một mảnh tàng bảo đồ vô dụng đối với mình giao cho đệ tử Bố gia này, đối phương mới nghiêng người mở đường nói:



- Ngươi có thể đi vào rồi!



Từng tiếng thở dài từ trong cốc truyền đến, hiển nhiên đám người này rất hy vọng Đường Phong sẽ không giao nộp một mảnh tàng bảo đồ, để cho bọn họ thừa cơ hội cướp đoạt.



Vào trong cốc, Đường Phong cũng không buông lỏng cảnh giác, tuy rằng nơi này vô cùng tường hòa, nhưng ai dám khẳng định sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Quay đầu nhìn trái nhìn phải, ở đây bóng người tầng tầng lớp lớp, chí ít cũng không dưới bảy tám mươi người tụ tập.



Mà những người này có rất nhiều kẻ bày một quầy hàng nhỏ trước mặt mình, để những mảnh tàng bảo đồ bản thân không dùng được trên đó, chờ người khác tới đổi. Đường Phong tùy ý đi tới quầy hàng trước mặt một người, phát hiện phía trên cũng có đến bảy tám mảnh tàng bảo đồ, sau khi tỉ mỉ kiểm tra từng mảnh một, Đường Phong nhất thời phát hiện trong đó vừa vặn có một khối mà mình cần dùng tới.



Tuy rằng phát hiện ra được một mảnh tàng bảo đồ hữu dụng, nhưng Đường Phong vẫn biểu hiện ra thần sắc tỉnh bơ. Trước khi chưa hiểu rõ được tâm tư người khác mà biểu hiện quá mức vội vàng, rất dễ bị đè ngửa ra chặt chém, đây mãi mãi là chân lý bất biến.



Lặng lẽ ngước mắt nhìn chủ quầy, Đường Phong không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện chủ quầy này dĩ nhiên lại là nữ tử, vừa rồi chỉ mải quan sát mảnh tàng bảo đồ, vẫn hồn nhiên không chú ý, đến giờ mới nhận ra nàng lại là một mỹ phụ niên kỷ chưa quá ba mươi.



Mỹ phụ này vận một bộ áo sam màu tím, hạ thân là một chiếc quần màu lục, bên hông quấn ngang một chiếc váy ngắn, vóc người đẫy đà nuột nà, mái tóc đen tuyền được vén ra sau vấn thành một búi, phối hợp với một thân quần áo thoạt nhìn qua vừa đoan trang lại vừa linh động.



Khi Đường Phong ngước mắt nhìn nàng, nàng cũng có phần hứng thú đánh giá Đường Phong, hai mắt chạm nhau, mỹ phụ này thoải mái nhoẻn miệng cười với Đường Phong, đôi mắt long lanh câu hồn đoạt phách cong veo thành hình trăng khuyết, lộ ra phong tình vạn chủng.



Đường Phong không khỏi thấy mặt mình đỏ lên một chút, hiện tại bản thân đang ngồi xổm ngay trước mặt người ta, hơn nữa khoảng cách thật sự có chút gần, gần đến mức thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương trên người nàng.



- Tiểu huynh đệ coi trọng cái gì vậy?



Mỹ phụ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át nói.



Đường Phong gật đầu, nguyên bản hắn còn muốn giở trò dục cầm cố túng, hiện tại thấy người ta vừa thẳng thắn vừa thành khẩn như vậy, hắn cũng chẳng thèm tính toán chi li, vươn tay cầm lấy một mảnh tàng bảo đồ nói:



- Đổi ra sao?




- Ba khối yêu bài cũng có nghĩa là Đỗ mỗ đánh bại ba đối thủ đó, so với một khối yêu bài vẫn tốt hơn.



- Ngươi đã nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp, đành phải bỏ qua mảnh nhỏ này vậy!



Nói xong, Đường Phong liền đứng lên.



- Đừng, có gì hảo hảo nói chuyện đã!



Nam tử họ Đỗ mặc dù biết Đường Phong đang dùng thủ đoạn, nhưng cũng không dám trơ mắt nhìn hắn rời đi, bởi vì hiện ngoại trừ Đường Phong ra, mảnh tàng bảo đồ này của hắn không có ai cần đến. Nếu như Đường Phong thật sự không cần mà nói, vậy hắn cũng chỉ có thể hai tay trống trơn mà rời khỏi Vân Liên Sơn.



- Một khối! Đường Phong dựng thẳng một ngón tay lên, như đinh đóng cột nói.



- Hai khối!



Nam tử họ Đỗ cò kè mặc cả, vẻ mặt đau đớn khổ sở.



Đường Phong xoay người lần nữa.



Nam tử họ Đỗ vội vàng hô lên:



- Cộng thêm một tin tức hữu dụng đối với ngươi!



Đường Phong cước bộ ngừng lại, nghiêng đầu nhỉn hắn, nghi hoặc nói:



- Tin tức hữu dụng với ta?



Nam tử họ Đỗ thần thần bí bí chỉ vào mảnh nhỏ trên tay, bộ dáng không tin ngươi không động tâm.



- Thành giao!



Đường Phong nói.



Từ trong lòng lôi ra hai khối yêu bài giao cho đối phương, lại bỏ mảnh nhỏ của hắn vào trong túi, Đường Phong lúc này mới ung dung nhìn hắn.



Đối phương đã nói có tin tức hữu dụng đối với mình, có lẽ chính là tin tức vể mảnh cuối cùng của tàng bảo đồ này. Trên tay mình hiện tại đã có được chín mảnh, chỉ cần tìm ra được mảnh cuối cùng là có thể ghép lại hoàn chỉnh, đến lúc đó giá trị của những mảnh nhỏ này sẽ được thể hiện ra, cho nên mặc dù vừa rồi giao dịch có chút thiệt thòi, nhưng Đường Phong vẫn đáp ứng.