Vô Thường
Chương 656 : Bố liên chu đến
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Trầm ngâm chốc lát, Đường Phong nói:
- Nếu ngươi cần thì tặng ngươi đi!
- A?
Mỹ phụ sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không nghĩ tới Đường Phong sẽ nói như vậy, trong cuộc tỷ thí, mảnh tàng bảo đồ đại biểu cho thành tích, ngoại trừ huynh đệ tỷ muội trong gia tộc mình sẽ tặng cho nhau ra, nào có đạo lý một người xa lạ tặng cho người khác?
Cái gọi là vô sự hiến ân cần, không gian cũng là đạo! Nhất là khi một nam nhân muốn tặng đồ cho một nữ nhân, tám chín phần mười là có ý đồ.
Nhận thấy được vẻ cảnh giác trên mặt mỹ phụ, Đường Phong khẽ cười nói:
- Mấy thứ này ở trong tay ta cũng là vô dụng, giữ lại thì lãng phí, còn không bằng tặng cho người hữu dụng.
Vừa nói, vừa đứng lên đưa mấy mảnh nhỏ tới trước mặt mỹ phụ, bản thân thì nhặt y phục khoác lên người, chẳng quan tâm đối phương phản ứng ra sao, xoay người rời đi.
Nguyên bản mỹ phụ đoan trang trong lòng đầy cảnh giác nhìn theo Đường Phong, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên thực sự cứ vậy đặt mảnh nhỏ trước mặt mình, sau đó liền rời đi không thèm ngoảnh lại, chờ một hồi thật lâu, lúc này mỹ phụ mới thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn mấy mảnh nhỏ đặt trước mặt, chần chờ chốc lát rồi vươn tay nhặt lên.
Có được mấy mảnh tàng bảo đồ mà bản thân đang cần như vậy, trong lòng mỹ phụ kích động vạn phần, thế nhưng nàng không thể nào hiểu nổi vì sao người trẻ tuổi kia lại đưa chúng cho mình, hơn nữa còn không nhận bất kỳ thù lao nào. Bản thân cùng hắn chưa từng gặp mặt, cũng không hề có giao tình, dù cho trên tay hắn có nhiều mảnh nhỏ hơn đi chăng nữa, cũng đâu cần phải hào phóng đến mức này chứ?
Đường Phong không có nhiều suy nghĩ cho lắm, chẳng qua tối nay đã kiếm trác được quá nhiều, coi như là kết thiện duyên đi. Mỹ phụ đó có thể đi tới bước này, thực lực hẳn là sẽ không quá thấp, nói không chừng trong tỷ thí kế tiếp còn có thể gặp phải nàng, có việc ngày hôm nay, đến lúc đó cùng nàng chạm mặt, phỏng chừng nàng cũng không biết xấu hổ đến mức xuất thủ toàn lực đối với mình.
Đường Phong ngược lại cũng không sợ nàng, chỉ là cùng liều mạng với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm không phải là việc gì hay ho, đặc biệt đối phương còn là nữ nhân.
Xử lý xong toàn bộ mảnh nhỏ vô dụng kia đi, hiện tại những thứ trên người Đường Phong toàn bộ đều có giá trị cao, tròn chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, cộng thêm khoảng bảy mươi khối yêu bài và hai đồng tiền, con số này quả thật có phần kinh khủng.
Tuy rằng đệ tử Bố gia kia túa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì đứng yên tại chỗ như cũ không nhúc nhích. Cũng không có biện pháp, ở bên trong sơn cốc hắn cũng coi như là đầu lĩnh do mọi người tiến cử ra, mỗi một người tiến vào đều đã trao cho hắn một mảnh tàng bảo đồ, nếu lúc này hắn biểu hiện quá mức nhu nhược thì thực không dễ ăn nói chút nào, huống chi, bất kể là hắn hay Bố Liên Chu thì cũng đều là đệ tử Bố gia, có thể bắt lời với Bố Liên Chu chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
- Liên Chu, ngươi tới nơi này làm gì?
Đệ tử Bố gia này cố gắng giữ vững tinh thần, mở miệng hỏi.
Bố Liên Chu ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, đôi mắt màu đỏ tươi dưới mái tóc dài tựa như một con ác lang đang kiếm ăn, nhìn lướt qua từng người từng người trong cốc, mỗi một người bị hắn nhìn qua thì toàn thân lông tóc dựng đứng, cột sống lạnh toát như rơi vào hầm băng.
- Cạch cạch cạch...
Gió nhẹ thổi qua, liên tiếp những âm thanh trầm muộn truyền đến, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Thanh âm này rõ ràng truyền đến từ bên hông Bố Liên Chu, mà bên hông hắn quấn chi chít vô số yêu bài, trên những yêu bài này vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi, phảng phất giống như vớt ra từ trong bể máu. Không thể nào đếm kỹ được, nhưng đống yêu bài đó ít ra cũng phải vài chục khối. Dưới những con gió nhẹ phất qua, đống yêu bài loang lổ vết máu này va chạm vào nhau, phát ra âm thanh trầm muộn, như một khúc câu hồn, kinh tâm đoạt phách.
Âm thanh xôn xao bắt đầu rộ lên, mặc dù những người ở đây ít nhiều cũng đã từng giết chết đối thủ của mình, cướp đoạt lấy yêu bài. Thế nhưng không một ai có được chiến tích như Bố Liên Chu cả. Mỗi một khối yêu bài đều tương ứng với một tính mệnh, hôm nay bên hông hắn có vài chục khối yêu bài, chẳng khác nào khẳng định trong những ngày qua hắn đã giết chết vài chục người.
Trong những người này, rất có khả năng sẽ có huynh đệ tỷ muội của bản thân! Nhất thời, không ít người đang nhìn Bố Liên Chu thần sắc chợt biến đổi, từ kinh khủng chuyển sang phẫn nộ.
- Liên Chu!
Đệ tử Bố gia kia thấy Bố Liên Chu không đáp lời, ngược lại cứ đi thẳng về phía mình, không khỏi đề cao giọng thêm vài phần hô lớn một câu, tay trái kín đáo đặt lên thanh kiếm đang đeo bên hông của mình.
- Không muốn chết... Thì cút đi!