Vô Thường
Chương 658 : Huyết thủ ấn
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Thế nhưng, vẫn có mấy chiếc Huyết thủ ấn thành công ập đến trước mặt những người đó, một Thiên giai trung phẩm đứng ở phía trên cùng nét mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, mắt thấy bản thân không thể nào ngăn trở được Huyết thủ ấn đột nhiên đánh tới, trong lúc cấp bách vội vã vận cương khí hộ thân, ý đồ bảo vệ những bộ vị yếu hại, không đến mức bị đánh chết tươi tại chỗ.
- Phốc!
Âm thanh trầm thấp truyền đến, Thiên giai trung phẩm kia đã bị Huyết thủ ấn đánh vào người.
Hộ thân cương khí vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, sau khi Huyết thủ ấn vỗ lên trên người hắn, phảng phất như không hề có uy lực, căn bản không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn. Người này cũng ngây ra một chút, hiển nhiên không hiểu nổi một chiêu mà Bố Liên Chu hung danh vang dội đánh ra vì sao lại vô nghĩa như vậy.
Lúc này hắn nghĩ lại còn phát run, thở phì phò từng ngụm lớn, tươi cười nói:
- Dọa chết ta mất!
Sống sót sau tai kiếp, không có việc gì có thể khiến người ta kinh hỉ hơn nữa.
Thế nhưng mọi người ở đây không phải ai cũng hoàn toàn nghĩ như hắn, có người nhíu mày, mở miệng nhắc nhở:
- Cởi y phục, nhìn trước ngực ngươi xem sao!
Thiên giai trung phẩm này nghe vậy, vội vàng run rẩy xé toang y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực trần, nhất thời không khỏi ngây người.
Bởi vì tại vị trí trước ngực hắn, đang có một Huyết thủ ấn đỏ tươi, phảng phất như vừa dí một chiếc bàn ủi lên đó vậy, đỏ chót như ứa máu.
- Đây là cái gì...
Thiên giai trung phẩm này nhất thời hỗn loạn, hắn hoàn toàn không hiểu gì về Bố Liên Chu, tự nhiên cũng không rõ sự hung hãn của Huyết thủ ấn, không khỏi ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ài!
Không ít người nhất tề thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một người chết.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
- Theo sau lâu như vây, cũng nên đi ra rồi chứ?
Vừa rồi tuy rằng bản thân thừa dịp hỗn loạn rời khỏi sơn cốc, nhưng cũng bị một số người theo đuôi phía sau. Những người này, e rằng đánh chủ ý lên đám yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ trên người mình.
Đường Phong tuy có thể thoát khỏi bọn họ, thế nhưng bị người ta nhớ nhung như vậy chung quy cũng không phải chuyện tốt, nghĩ lại cứ quyết định xuất thủ giải quyết triệt để luôn.
- Hắc hắc hắc...
Một tiếng cười âm hiểm truyền đến, hai đạo thân ảnh từ trong rừng hiện ra. Sắc trời mờ mịt, Đường Phong cũng không thấy rõ khuôn mặt đối phương, thế nhưng hai người này không ngoại lệ, đều là Thiên giai thượng phẩm, cũng không biết là đệ tử gia tộc nào.
Hai người này tự ỷ vào thực lực cao thâm, Đường Phong chỉ là một Thiên giai hạ phẩm căn bản không được bọn họ coi vào mắt.
Người bên trái thân hình khá thấp bé, tiếng cười lúc trước đúng là do người này phát ra, ánh mắt âm trầm nhìn Đường Phong mở miệng nói:
- Tiểu tử, lòng cảnh giác rất cao đó, dĩ nhiên có thể phát hiện ra hành tung huynh đệ chúng ta.
- Quá khen!
Đường Phong nhàn nhạt trả lời:
- Không biết hai vị đi theo Đường mỗ là có ý gì?
Nam tử thấp bé cười nói:
- Không phải là ngươi biết rõ rồi sao? Huynh đệ ta đi theo ngươi, tự nhiên là vì yêu bài cùng tàng bảo đồ của ngươi!
Người bên phải khô khan nói:
- Giao vật ra, không giết ngươi!
Sau khi nói xong liền ngậm miệng, bộ dạng tiếc lời như vàng.