Vô Thường
Chương 673 : Ảo ảnh
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Linh Khiếp Nhan nheo đôi mắt to, cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện quả thực như Đường Phong vừa nói, bản thể của nữ tử này mông lung mờ ảo, tuy nằng cũng thấy không rõ, thế nhưng có thể khẳng định, bản thể của nó tuyệt đối không phải một nữ nhân xinh đẹp đáng yêu, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh trở lại.
Cảm thấy có gì đó không đúng, nữ tử đang truy đuổi vào đan điền liền dừng bước, nghiến răng gầm lên nhè nhẹ nhìn về phía Đường Phong.
Đường Phong nắm chặt nắm đấm, cười gian trá:
- Nếu đã tới rồi thì hãy ở lại đây đi, tiến lên cho ta!
Vô số tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến, các âm hồn xanh lè trên bộ xương khô trở nên bạo động, trong đan điền dường như đang nổi lên một cơn lốc xoáy màu xanh lục, bao chặt lấy nữ tử vào trong.
Linh Khiếp Nhan xông lên phía trước, hai nắm tay nhỏ nhắn như hai cái bánh bao nhỏ chém ra thành một mảnh chưởng ảnh, đánh tới tấp vào nữ tử, đánh đến nỗi Đường Phong cũng phải run sợ trong lòng, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cút ra khỏi địa bàn của ta!
Mấy con hung thú vào đây trước kia, Linh Khiếp Nhan nhiều lắm cũng chỉ đá cho mấy cái, chưa từng hạ độc thủ như vậy, nhưng lúc này lại khác, nha đầu hạ thủ chi quả thật ác độc chưa từng có. Đường Phong thầm nghĩ, nếu nàng ta là thực thể thì nếu bị đánh tới tấp như thế này, nhất định sẽ bị bầm dập mặt mũi, toét miệng rách mắt. Chính vì thế, nữ tử đang bị âm hồn quấn lấy kia bị đánh một trận tan tác, tiếng gầm nhẹ càng ngày càng nặng nề, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
- Được rồi được rồi, để ta diệt nó!
Đường Phong thực sự không nỡ nhìn, sĩ khả sát bất khả nhục, đối phương tuy chỉ là một con hung thú, nhưng cũng không nên bị đối xử thê thảm như thế.
Linh Khiếp Nhan nghe vậy liền quay người thoái lui, Đường Phong chậm rãi giơ lên bàn tay lên, bộ xương khô cầm chặt Duệ kim chi khí đang lấp loé quang mang, giơ lên cao giống như một thanh đao, nhắm chuẩn về phía nữ tử.
Nhìn quầng kim quang kia, đôi mắt nữ tử bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ và hối hận. Hiển nhiên nó căn bản không ngờ tới, ở đây còn hung hiểm hơn bên ngoài vô số lần, nếu sớm biết như vậy thì làm sao nó dám xông vào đây.
Thế nhưng hiện tại, nó bị vô số âm hồn quấn lấy, mặc dù bằng vào thực lực lục giai của nó, trong lúc nhất thời cũng không thể thoát ra được, chỉ đành trừng mắt nhìn Đường Phong tuyên án tử hình cho nó mà thôi.
- Trảm!
Tay của Đường Phong phất mạnh xuống.
Nhưng một kích này lại không thể thực sự chém xuống, Duệ Kim Chi Khí bỗng khựng lại trước mặt nữ tử, động tác Đường Phong cứng ngắc ngay tại chỗ, tròng mắt run lên kịch liệt, ngẩn người nhìn về phía trước.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hung thú lục giai vốn rất ít ỏi, muốn gặp chúng cũng không dễ dàng gì.
Trong thời gian ba ngày, Đường Phong lại thu hoạch một số hung thú, Tâm Thần Lực bị tổn hao ban đầu không chỉ được bồi dưỡng đầy đủ, mà còn lớn mạnh hơn một chút. Bấm tay tính thời gian, tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tám rồi, qua thêm một ngày nữa thì phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, dù sao từ tầng ba trở lại lối vào cũng tốn không ít thời gian.
Mấy ngày hôm trước, hung thú tựu càng ngày càng ít, đến hôm nay Đường Phong chẳng phát hiện được con nào, xem ra diện tích tầng ba tuy không nhỏ, nhưng hung thú bên có lẽ đều đã bị phân chia hết rồi.
Bây giờ có nên đi ra hay không? Đang suy tính, lỗ tai Đường Phong bỗng nhiên giật giật, hắn dường như loáng thoáng nghe thấy một số âm thanh dị thường, nhưng sau khi tĩnh tâm trở lại, cẩn thận cảm nhận lần nữa thì lại không nghe thấy gì.
Nhíu mày, Đường Phong cũng không biết vừa rồi có phải mình nghe nhầm hay không. Ở trong Tru Tâm Động quá lâu thì rất dễ bị lẫn lộn giữa thực tế và ảo giác.
Hắn cất bước, mới đi được vài bước thì âm thanh kỳ quái kia lại truyền tới. Lần này, Đường Phong có thể khẳng định mình tuyệt đối không phải nghe lầm.
Nghe âm thanh đó, dường như đang gặp chuyện gì đó thống khổ, hơn nữa đó là tiếng của một nữ tử.
Nữ tử có thể đi vào tầng ba cũng chỉ có ba người mà hắn quen biết mà thôi. Ngoài ra, cũng chỉ có nữ tử do hung thú lục giai biến thành.
Không lẽ lại là một con hung thú lục giai? Đường Phong vừa nghĩ đến đấy liền cẩn thận chuẩn bị tấn công. Hắn nương theo hướng âm thanh phát ra mà đi tới, Đường Phong thận trọng tiếp cận, dỏng tai lên lắng nghe.
Âm thanh kia vang lên hai lần rồi không nghe động tĩnh gì nữa hết, bất quá cảm giác về phương hướng của Đường Phong rất tốt, ước chừng nửa tuần trà, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh mông lung ở phía trước, thân ảnh này nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, trong không khí còn loáng thoáng ngửi được một mùi vị kỳ quái, ngoài ra còn có mùi máu tươi!
Từng có người chiến đấu ở chỗ này, còn người nằm trên mặt đất kia, khẳng định là con người, bởi vì nếu là hung thú bị giết thì chỉ lưu lại một hạt tinh sa, căn bản không có di thể.
Là ai đang gặp phải bất trắc? Ngay lúc Đường Phong muốn tiến lên dò xét thì thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm trên đất kia bỗng nhiên nhúc nhích một chút, cùng lúc đó, một tiếng rên vang lên một cách khó nhọc.
Nàng bị thương rồi ư? Là Trang Tú Tú hay là Chung Lộ, hoặc là Dung thiếu nãi nãi? Đường Phong không dám suy nghĩ nhiều, vội chạy đến trước, đang chuẩn bị đưa tay đỡ người nằm trên đất lên, nhưng khi nhìn xuống, Đường Phong không khỏi trợn mắt ngây người, toàn thân máu nóng sôi sùng sục, cánh tay đang vươn đến cũng ngừng lại giữa chừng.
Mặc dù ánh sáng trong tầng ba Tru Tâm Động vô cùng âm u, nhưng khoảng cách gần như thế, Đường Phong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những gì trước mắt.
Trên mặt đất có một nữ nhân đang nằm, mái tóc dài xinh đẹp che mất khuôn mặt, trên bả vai và bắp đùi có hai vết thương đang rươm rướm chảy máu. Thương thế nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua chỉ là ngoại thương mà thôi.