Vô Thường
Chương 685 : Lão nhị lâm gia
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
- Đỗ huynh, huynh không sao chứ?
Chu Chính nhìn dáng vẻ của đệ tử Đỗ gia, vẻ mặt lo lắng hỏi.
- Hà hà…
Thần kinh đệ tử Đỗ gia không ổn định cười một tiếng, làm cho Chu Chính nổi da gà toàn thân lên.
- Vậy thế này đi, ta để lại bản công pháp cho huynh. Dù sao đi nữa ta cũng chưa thấy qua, huynh coi như việc ngày hôm nay chưa phát sinh.
Chu Chính đề nghị nói.
- Cút ngay, Đỗ gia ta không khiến con kiến hôi ngươi thông cảm.
Đệ tử Đỗ gia đẩy Chu Chính ra, lau máu trên khóe miệng oán hận nhìn thoáng qua Chu Chính, xoay người thoát khỏi đoàn người.
Chu Chính bị đối phương mắng một trận cực kỳ căm tức, chính mình nhẹ nhàng khuyên nhủ đối phương suy nghĩ lại, thế mà nói xong còn bị hắn cắn lại cho một cái, đúng là chẳng khác gì chó điên.
- Ca ca, đuổi theo hắn, nhất định phải trả lại công pháp cho hắn.
Thần sắc Chu Tiểu Điệp nghiêm túc mở miệng nói. Vừa rồi tên đệ tử Đỗ gia kia đã sinh ra sát cơ, Chu Tiểu Điệp quan sát sẽ biết người tìm cách quay lại. Trong lòng cũng tự trách không ngớt, mặc dù nàng đối với loại kết quả này cũng ở trong dự liệu nhưng vẫn không thể ngăn được bản công pháp kia mê hoặc tâm trí, cũng không hề ngăn cản ca ca và vị đệ tử Đỗ gia kia đổ ước.
Chu Chính đối với muội muội mình nói gì nghe nấy, nghe xong lời của nàng liền cuống quít đuổi theo.
Qua một chốc lát, thấy Chu Chính với vẻ mặt ủ rũ trở về, Chu Tiểu Điệp vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi?
Vẻ mặt Chu Chính đau khổ nói:
- Hắn chạy trốn quá nhanh, ta căn bản không biết hắn đi đâu.
Sắc mặt Chu Tiểu Điệp khẽ biến, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Ca ca, tối nay chúng ta rời khỏi Bố gia trang luôn, quay trở lại Khổ Thủy thành thôi, không thể ở lại chỗ này được.
- Phải!
Sau một khắc, thân ảnh của lão nhị Lâm gia biến mất tại chỗ, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo thiểm điện từ vị trí của lão nhị Lâm gia ở phía trên bẳn tới Đường Phong, thoáng qua một cái đã tới trước mặt Đường Phong rồi.
Thật là nhanh! Hầu như không có mấy người có thể thấy được động tác của lão nhị Lâm gia, động tác toàn thân của hắn phảng phất đều hóa thành đạo thiểm điện kia.
Quyền phải của Đường Phong đột nhiên bạo xuất ra một đoàn kim quang, không hề có dấu hiệu từ nơi đâu bay tới, một đạo kim quang này sắc bén giống như cự phủ, trảm phá không gian, đánh lên trên thiểm điện Thiểm điện chập chờn một hồi, quang mang trong nháy mắt mờ đi không ít, thân thể Đường Phong cũng hơi nhoáng lên, cương khí hung mãnh vô cùng bộc phát ra, toàn bộ lôi đài nhất thời kêu rầm một tiếng rồi tan nát.
Bụi bặm cuốn lên khắp nơi, đầu gỗ cực kỳ rắn chắc để chế tạo lôi đài giờ đây đã hóa thành bột mịn, bay lượn khắp bầu trời.
- Người đâu rồi?
Người xem nhất thời toán loạn, căn bản không nhìn thấy tình hình chiến đấu như thế nào, gấp đến độ chân tay đều giơ lên.
- Nhìn kim quang và thiểm điện kia, kim quang kia chính là của tiểu tử Đường gia, còn thiểm điện kỉa là của lão nhị Lâm gia.
Có người mở miệng nhắc nhở.
Ở bên trong bụi bặm mù mịt, kim quang tiếp xúc với thiểm điện phân cách ra luôn, sau đó lập tức lại hung hăng va đập vào nhau, mỗi một lần va chạm thì cả chiến trường đều hiện lên một quầng sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Rất ngắn thôi chừng ba khắc thời gian, bụi trời và bột gỗ mịn bị cương khí hung hăng thổi tán hết, Đường Phong và thân ảnh lão nhị Lâm gia lại xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt mọi người, cho dù vậy cũng có rất ít người có đủ nhãn lực để nhìn thấy tốc độ chiến đấu của hai người, bọn họ chỉ thấy mỗi kim quang và thiểm điện giao phong với nhau, cuối cùng là hai người đều lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt ở chỗ cũ.
- Mẹ nó, thật là giang sơn càng ngày càng có nhiều quái vật, niên kỷ mới có bao nhiêu mà đã khủng khiếp như vậy.
Chủ sự lôi đài với vẻ mặt mờ mịt chửi bới ngoài miệng không ngớt. Hắn cũng là Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa bối phận so với Đường Phong và lão nhị Lâm gia còn cao hơn, để cho hắn bình tĩnh mà nói, nếu như hắn phải lên lôi đài thì hắn không thể ứng phó với bất kỳ ai trong hai người này.
Lão nhị Lâm gia thì thôi không nói, tốt xấu gì thì cũng là Thiên Giai thượng phẩm, nhưng tiểu tử Đường gia thì tính thể nào? Chủ sự lôi đài tự thấy hổ thẹn muốn chết.
Lôi đài mặc dù bị một chiêu phá tan nhưng mà Đường Phong cùng lão nhị Lâm gia vẫn ở trong phạm vi chiến đấu của lôi đài như cũ, không ai ra khỏi cái vòng tròn kia.
Lúc này đây Đường Phong dùng ám khí cũng vô dụng, đối phương dùng nắm đấm thì hắn cũng dùng đến nắm đấm của mình. Hiện giờ còn chưa phải lúc xuất ra toàn bộ thực lực, để đối phó với lão nhị Lâm gia thì chỉ cần hai quả đấm là đủ.
Lão nhị Lâm gia tuy rằng trầm mặc không nhiều lời, cũng có thể cho là một hán tử thẳng tính, lần trước đi cướp của Đường Phong, tuy rằng là ăn cướp nhưng cũng đã nói rõ ràng, lúc chiến đầu hiện giờ cũng không có tí đẹp đẽ nào cả, chỉ thuần túy là thực lực bản thân và lực lượng cương tâm mà liều mạng với Đường Phong.
Mỗi một lần va chạm thì thiểm điện trên người lão nhị Lâm gia lại mờ đi một chút, kim quang trên nắm đấm của Đường Phong cũng yếu bớt đi. Duệ kim chi khí không gì phá được ngay cả thiểm điện cũng có thể chặt đứt.
Tuy rằng lão nhị Lâm gia nhờ vào lực lượng cương tâm, tốc độ bản thân đã tới cực hạn không sai biệt nhiều lắm so với Đường Phong nhưng mà lực đạo đơn thuần khi so đấu thì Đường Phong lại chiếm ưu thế tuyệt đối, bị đến cực hạn của thân thể mình, lực đạo phản chấn lại không phải là thứ mà lão nhị Lâm gia có thể thừa nhận được.